Chương trước
Chương sau
Chân Long Kình trong cơ thể Trần Thất như cùng tòa bảo tháp này hòa làm một, xấp xỉ mọc rễ.

Khi hắn chạy đến lối vào của tòa bảo tháp thì làm thế nào cũng không thoát ra được, Chân Long Kình cùng tòa bảo tháp hấp dẫn lẫn nhau, làm cho Trần Thất một bước cũng không nhấc lên được, thế nhưng ở trong bảo tháp lại có thể bình chân như vại.

"Chuyện này làm sao mới được đây? Con bé kia cực kỳ hung dữ, ta lại không phải đối thủ của nàng ta."

Trần Thất lo lắng, Loan Hề lại có chút buồn bực, nàng đi đến cửa lớn của Lăng gia trang liền cảm thấy đoạn đường trước mắt hỗn loạn, đi chưa được mấy bước lại phải vòng vo đi ra. Loan Hề có chút nóng giận, thầm nghĩ: "Trách không được đều nói Lăng gia trang là một trong mười ba nơi nguy hiểm nhất của vương triều Đại Vân, hóa ra cũng có chỗ quái dị. Chỉ có điều bằng chút quái dị này đã nghĩ làm khó được Loan Hề ta sao?"

Loan Hề khẽ quát, tựa như đóa sen múa bay lên, mười ngón tay ngọc thon dài khẽ búng, dùng Hủy Tình Chi Pháp đích truyền của Diệt Tình đạo muốn mạnh mẽ phá tan sự ngăn cản của Lăng gia trang đối với nàng. Diệt Tình đạo chính là một trong tam phái lục đạo, chín đạo phái chính tà. Hủy Tình Chỉ Pháp tuy chỉ là bài học nhập môn của Diệt Tình đạo nhưng lại cực kỳ bá đạo, có thể hủy diệt đủ loại tình cảm của tất cả sinh linh, tu luyện đến cảnh giới cao nhất, một ngón khẽ điểm thì vạn tình tiêu tan, kẻ trúng phải Chỉ Pháp này toàn thân không một vết thương nhưng hồn phách lập tức tiêu tán.

Loan Hề còn chưa đạt đến cảnh giới cao thâm kia, nên khi đánh chết Đông Lê Tam Yêu chỉ có thể khiến cảm xúc của ba con đại yêu này trỗi dậy, nội hỏa thiêu đốt nên chết thảm không nói nổi.

Hủy Tình Chi Pháp vừa triển khai thì đủ loại thần bí của Lăng gia trang được tích lũy lại trước đến nay liền được khởi phát dưới sự điều khiển bá đạo mà kì dị của Loan Hề.

Vố số con đường trước mắt Loan Hề cùng nhau biến mất, lúc này mới hài lòng bước vào giữa sân nhà. Chỉ là mới đi được vài chục bước thì phương hướng lại thay đổi, Lăng gia trang như hóa thành một tòa mê cung không ngừng biến hóa, mỗi giây phút đều có thể biến hóa khiến cho Loan Hề trở tay không kịp.

Loan Hề đã khơi lên sự biến hóa của Lăng gia trang, Chân Long Kình trong cơ thể Trần Thất như thể bị người khác mạnh mẽ phá rối, cũng tự sinh ra đủ loại biến hóa. Trần Thất đang muốn nghĩ phương kế chạy trốn khỏi tòa bảo tháp này, Chân Long Kình trong cơ thể biến đổi làm hắn sửng sốt, bình tĩnh trở lại rồi cẩn thận quan sát. Chân Long Kình cùng khí tức của tòa bảo tháp gắt gao hòa vào nhau. Thông qua Chân Long Kình Trần Thất có thể cảm nhận được bảo tháp này là trung tâm, quản lý tất thảy biến hóa trong phạm vi trăm dặm xung quanh Lăng gia trang.

Loan Hề xông vào Lăng gia trang khiến cho sự sống trăm dặm quanh đây biến hóa đến ngăn cản nàng, những thay đổi này lại một mực báo cáo đến trung tâm tòa bảo tháp nơi Trần Thất đang ở, Chân Long Kình lại thông qua bảo tháp truyền tin tức biến hóa cho Trần Thất.

Trần Thất chỉ cảm ứng trong chốc lát lại sinh ra trầm tư.

Thái Thượng Hóa Long quyết tuy bá đạo, cắn nuốt hết thảy, nhưng gặp phải tòa cổ tháp trấn áp Cổ Phật Tôn Hồng Liên thì suýt chút nữa đã chịu thiệt thòi. Nếu không có tòa cổ tháp này trợ giúp Trần Thất đã không thể toàn thân trở ra, thậm chí có thể phóng thích cổ Phật Tôn Hồng Liên. Trần Thất thầm nghĩ: "Chỉ sợ tòa cổ tháp được dựng lên để chuyên tu luyện này thần dị cũng không kém Cổ Phật Tôn Hồng Liên, nếu đã không đi được thì thăm dò thêm một ít ảo diệu của tòa cổ tháp này, không chừng có thể tìm được chút lợi ích, đánh lui cô bé Loan Hề kia."

Trần Thất là người cực kỳ quyết đoán, nếu không thể ra khỏi cổ tháp này thì hắn cũng không muốn tiếp tục hao phí tinh lực, lập tức dẫn theo Tuân Ngọc Tảo đi lên tầng cao nhất của tòa bảo tháp. Hắn mơ hồ cảm giác được tòa cổ tháp này vô cùng ảo diệu, cũng có rất nhiều tầng, nếu như tầng cuối cùng dưới lòng đất dùng để trấn áp Cổ Phật Tôn Hồng Liên, vậy hắn sẽ làm từ tầng cao nhất.

Trần Thất từ tầng thứ hai mươi tư của bảo tháp nhìn xuống, thấy Loan Hề chạy tứ phía, nhất thời không tìm thấy tòa cổ tháp, hắn cũng không quan tâm kẻ địch gần trong gang tấc này mà khoanh chân ngồi xuống vận khởi Thái Thượng Hóa Long quyết, hóa Chân Long Kình thành một pho tượng Phật chín tầng, cẩn thận tìm hiểu mỗi liên hệ giữa Chân Long Kình và tòa cổ tháp này.

Chân Long Kình ảo diệu vô cùng, Trần Thất mới học tu luyện, lại là tự mình mày mò, rất nhiều chỗ quan trọng chưa thể hiểu rõ. Đến nay mới chỉ ghi lại ở trang sách vàng kia của Thái Thượng Hóa Long quyết, thúc giục hóa ra pháp môn Chân Long Khiếu Huyệt Đồ cùng Chân Long Pháo. Khi hắn tĩnh tâm lại, tùy ý để Chân Long Kình cùng tòa cổ pháp này ứng hòa, trong tòa cổ tháp ẩn chứa một loại pháp lực kỳ dị giống như thủy triều, mạnh mẽ nhập vào cơ thể hắn.

Chân Long Kình hóa thành bảo tháp chín tầng lấp lánh vô số kinh văn, những kinh văn này tỏa ra ánh sáng vô hạn. Trần Thất cảm nhận hồi lâu, dần dần nhận ra kinh văn của bảo tháp chín tầng này bám vào phần đuôi của Chân Long Kình. Sau khi sáng tỏ phần kết này, Trần Thất đã có thể tự đọc hiểu.

Trần Thất đọc trên dưới trăm câu, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện điểm kỳ quái, hắn bỗng phát hiện khi đọc cuốn kinh văn này, tuy bản thân không thể nhận ra văn tự, cũng không thể hiểu hết ý nghĩa, nhưng trong tâm khảm hắn có một loại pháp lực ảnh hưởng, khiến hắn tưởng như đã đọc thuộc từ nhỏ rồi. Phải biết rằng những văn tự này vô cùng quen thuộc, Trần Thất tự thấy bản thân không thể đọc lưu loát, thông hiểu một quyển sách chưa từng nhìn qua, dù thế nào cũng phải có chỗ ngừng ngắt. Nhưng cuốn kinh văn này hắn có thể đọc vô cùng trôi chảy, một chút trúc trắc cũng không có.

Trần Thất dùng tốc độ đọc cực nhanh, hắn cũng không biết bản thân đã đọc mấy lần, chỉ là từng câu từng chữ đều chiếu rọi đến tận đáy lòng, tựa như trời đất có sụp xuống cũng không thể nào quên, từng câu từng chữ đều như đã thuộc lòng từ nhỏ, chỉ vừa nghĩ đến đã thấy trong lòng xao động.

Tuân Ngọc Tảo thấy Trần Thất ngồi xuống, qua một lúc thì thân thể tỏa ra kim quang lượn lờ, lại một lúc nữa chợt nghe thấy Trần Thất niệm kinh văn. Trần Thất niệm khoảng hai ba canh giờ, văn tự đều không thuận miệng, không giống như tiếng phổ thông của vương triều Đại Vân, cũng chẳng rõ là ngôn ngữ của nơi nào. Tuân Ngọc Tảo không rõ Trần Thất đã niệm bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy sau đó không chỉ Trần Thất mà cả tòa bảo tháp cũng mơ hồ có vô số thanh âm đang niệm kinh văn cổ quái đến cực điểm này, âm thanh càng ngày càng lớn. Tuân Ngọc Tảo lúc đầu không chịu được phải che kín hai tai, nhưng cho dù nàng dùng cách nào cũng không ngăn được kinh văn lọt vào trong óc. Sau đó âm thanh kinh văn lại không phải từ bên ngoài truyền vào mà lại từ đáy lòng nàng vang lên.

Tuân Ngọc Tảo càng ngày càng sợ hãi, dường như kinh văn này có thể trấn áp hết thảy tà ma, bao gồm cả tiểu hồ ly như nàng. Ngọc Tảo cuối cùng không nhịn được kêu to lên:

- Trần ca ca đừng niệm nữa, ta sẽ bị hiện nguyên hình mất...

Nhưng dù nàng có la to đến mấy cũng bị tiếng niệm kinh bốn phía đánh tan, ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy tiếng của mình.

Tiếng niệm kinh văn từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, sâu trong nội tâm, không nơi nào không xuất hiện, hơn nữa tiếng niệm kinh văn lạnh băng vô tình, vô sinh vô diệt, tựa như không có cảm xúc, từng câu từng chữ có thể niệm tụng đến chết đi sống lại cũng sẽ không thay đổi, cũng sẽ không dừng lại. Cho đến khi tất thảy linh hồn đều bị hủy diệt, đốt cháy...

Tuân Ngọc Tảo đau khổ ngăn cản hồi lâu, nhưng suy cho cùng đạo hạnh của nàng còn nông cạn, chỉ có thể miễn cưỡng biến hóa thành hình người, so với Trần Thất của hiện tại thì kém xa, cuối cùng ngăn cản không được sự ăn mòn của kinh văn mà hóa thành một tiểu hồ ly lông trắng muốt, run rẩy trốn sau lưng Trần Thất.

Trần Thất cũng không biết Tuân Ngọc Tảo bị kinh văn làm cho hiện nguyên hình, vẫn tiếp tục không ngừng niệm tụng, dường như cứ niệm tụng một lần thì chân khí pháp lực trong cơ thể lại dày thêm một tầng, bốn phương tám hướng đều có âm thành hòa cùng, tựa như có trăm ngàn người cùng hắn niệm tụng, họ đều đang cổ vũ, khích lệ hắn. Còn có rất nhiều thanh âm không biết là gì giúp hắn giảng giải kinh văn, vô hình trung hắn cũng lĩnh ngộ được vài phần ý nghĩa của cuốn kinh văn này.

Trần Thất không hề biết rằng thời điểm hắn niệm tụng cuốn kinh văn này tới gần trăm lần, Chân Long Kình dần biến hóa, bên ngoài cơ thể lộ ra một tòa bảo tháp chín tầng, kim quang chiếu rọi, vô số kinh văn tung bay, sương khói ánh sáng mờ ảo đầy điềm lành, thiên long thiện xướng, từng đóa từng đóa hoa vàng sinh ra vô số điềm lành, cuối cùng bỗng hiện ra sáu câu chân ngôn:

"Úm! Ma! Ni! Bá! Mễ! Hồng!"

Liên tục như sấm vang, cũng vì sáu câu chân ngôn này mà cơ thể hắn trải qua sáu lần rung chấn. Mỗi lần chấn động Trần Thất đều cảm thấy tâm linh trở nên sáng rõ, thoát tục, rất nhiều ý nghĩ phàm tục trong đầu, những phiền não, tham lam giận giữ yêu ghét, đủ loại tâm tư không trong sạch thuần khiết đều bị sáu câu chân ngôn kia tiêu diệt, hóa thành cát bụi, quy về hư vô.

Ngay tại giây phút ấy, Trần Thất liền tỉnh ngộ.

Quát một tiếng, không khí bên ngoài bảo tháp tan rã vào bên trong bức tường của bảo tháp, Chân Long Kình khôi phục lại hình thể rồng, một luồng kình khí vàng nhạt hình rồng lượn vòng không ngừng quanh tòa bảo tháp hai mươi bốn tầng, bao quanh từng tầng từng tầng một. Đến cuối cùng Trần Thất mới đột nhiên phát hiện, liên tục chín đạo cấm chế bị Chân Long Kình phá hủy, nhưng tới tầng cấm chế thứ mười, Chân Long Kình cứ như vậy mà buông xuôi, không thể bước thêm một bước.

Trần Thất hoảng sợ kêu lên:

- Lẽ nào tòa bảo tháp này lại là một món pháp khí? Độc Yêu Lâu lợi hại nhất của Hòa Sơn Kinh cũng chỉ phá được ba đạo cấm chế, làm sao tòa bảo tháp này lại có thể phá được chín tầng? Không đúng... không phải chín tầng, Chân Long Kình chỉ có thể luyện hóa chín tầng cấm chế, nhưng tòa tháp này có thể giải được hơn mười cấm chế, chỉ là ta nhìn không ra thôi.

Trần Thất bước đầu nắm giữ được chín tầng cấm chế của bảo tháp này thì đáy lòng hơi chấn động, hiểu được chính mình làm sao có thể dẫn theo Tuân Ngọc Tảo tiến vào, đồng thời cũng hiểu được vài cách vận dụng biến hóa của pháp khí này.

Lúc đầu Lăng gia trang xây dựng vốn đã có tòa bảo tháp này, năm ấy người của Lăng gia trang cũng biết điểm thần kỳ của bảo tháp này nên mới mời một vị cao nhân, trong thời điểm xây dựng Lăng gia trang sắp xếp bố trí trận pháp, cho nên mới giống như hình bát quái.

Vị cao nhân này cũng rất có tính toán, đã kết hợp chặt chẽ trận pháp cùng với tòa bảo tháp này lại, lấy bảo tháp làm mặt trận, không ngừng cuồn cuộn cung cấp pháp lực, bảo vệ chặt chẽ Lăng gia trang. Nhưng vị cao nhân kia lại không nghĩ đến hắn dùng tòa bảo tháp này làm mắt trận, vận chuyển cung cấp ngọn nguồn trận pháp, cũng giống như đem pháp lực của tòa bảo tháp tiết ra, cho nên mấy trăm năm sau Lăng gia trang khó tránh cảnh tan hoang, tòa bảo tháp này vẫn phát huy uy lực như cũ, nhưng lại dẫn dụ về rất nhiều yêu ma lệ quỷ.

Những yêu ma lệ quỷ này đều trở thành bộ phận của đại trận bảo tháp, loại trừ tất thảy sự tồn tại có pháp lực, bên trong huyền bí phức tạp vô cùng, trong thời gian ngắn Trần Thất cũng không thể hiểu hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.