Chương trước
Chương sau
Mười đầu hỏa nha rất hung dữ, tuy còn chưa phát huy uy lực ra hoàn toàn, nhưng chỉ nhìn mười viên đại hỏa cầu ở không trung lăn lộn qua lại, người có chút hơi sáng suốt cũng đã biết những con thú dữ này cũng không phải dễ đụng vào, chỉ cần một vài đốm lửa rơi xuống thì thành Tiểu Phái sẽ biến thành một biển lửa.

Huống chi tay Trần Thất phát kim quang, một đòn đã diệt Bạch Ngạch Sơn Quân, dễ dàng đã thu được hơn trăm người của Bạch Ngạch Sơn Quân, cũng không biết thu thập đi nơi nào. Ai mà không biết thiếu niên này khác thường, có pháp thuật trong tay?

Các đời triều đình Trung thổ đều xem những người luyện thành pháp thuật tôn sùng là Tiên quan, cấp độ, phẩm cấp vượt qua võ tướng, ngang hàng với quan văn. Cho dù võ tướng muốn ra mặt cũng cần tinh thông một ít pháp thuật chiến trận, bằng không thì khó có thể điều khiển quân lính. Hiện tại Thái Thú quận Thiên Đô Triệu Mãn Trà nếu không phải được một vị yêu vương giúp luyện thành ba vạn thần binh thì cũng không có dũng khí tạo phản, ngay cả có cái dũng khí này thì cùng lắm vài ba ngày sẽ bị trấn áp.

Đóng ở huyện Tiểu Phái, tám vị Đô Úy hối hận chưa đi kết giao với Trần Thất từ sớm, mặc dù lúc này có chút chậm trễ nhưng mỗi người đều vẫn muốn nghĩ kế sách, ít nhiều có thể thay đổi tình hình, vội trước sau vây quanh nghênh đón Trần Thất tiến vào.

Trần Thất cũng không thèm để ý tới bọn họ. Hắn ẩn nấp nhiều ngày, hôm nay mặc dù hãnh diện nhưng cũng không quá phô trương. Vị tiểu sơn tặc này nay có kiến thức rộng, ánh mắt cũng cao, đối với tư thái con người cũng có chút khác biệt. Sau khi vào thành hắn liền nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:

- Ta thu phục rất nhiều người, lại không có danh sách tên gọi, không biết nên như thế nào cho phải?

Lập tức có Đô Úy Báo Vĩ doanh nói:

- Trong thành Tiểu Phái có một chỗ huấn luyện quân đã hoang phế từ lâu, chẳng những diện tích rất rộng lớn mà còn có hơn mười cái phòng ở, có thể đủ hơn ngàn người ở vẫn còn dư dả, chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục để chỉnh đốn thì có thể đóng quân. Về phần danh mục cũng đơn giản, chúng ta báo lên Triệu thái thú, tất nhiên có thể ban thưởng.

Trần Thất cười lớn, liền vui vẻ đồng ý, sai Đô Úy Báo Vĩ doanh dẫn đường đi tới chỗ huấn luyện quân của huyện Tiểu Phái. Huyện thành Tiểu Phái xây dựng từ vương triều trước, khi đó nơi đây có một đám tội phạm thường xuyên bắt người cướp của dân chúng xung quanh, cho nên sau khi xây thành thì có một tốp binh mã đóng quân. Sau đó nơi đây nhiều lần trải qua chiến loạn, cho nên chỗ trại này vẫn chưa hoang phế, chỉ là nay Thái Thú Triệu Mãn Trà không rảnh để ý toàn bộ lãnh địa trong quận Thiên Đô, huyện thành Tiểu Phái cũng chỉ có hơn ba trăm binh lính, mọi người cũng không ngại nơi đây kham khổ, đã tự tìm nhà cửa bố trí chỗ ăn ở.

Trần Thất thấy nơi này diện tích rộng lớn, dễ dàng thao luyện binh lính thì trong lòng cũng mừng rỡ, thầm nghĩ: “Ta lâu nay đều muốn làm đại trại chủ, hiện giờ coi như là giấc mộng đã trở thành sự thật, tuy quân dưới trướng ít ỏi nhưng chung quy coi như là đã có địa bàn của mình.”

Trần Thất tạ ơn Đô úy Báo Vĩ Doanh, liền tự đem sinh linh thu ở trong cổ tháp thả hết ra, trừ mấy chục nam nữ tự tìm cái chết thì còn có yêu quái, lưu dân, dã thú dưới trướng Bạch Ngạch Sơn Quân. Những người này đều bị nhốt vào một quyển “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh”, kinh văn ghi vào trí nhớ, tự bản thân họ cảm nhận có rất nhiều chỗ đặc biệt.

Trên người họ đều có một tầng kim quang mơ hồ, trong kim quang có kinh văn lưu chuyển, so với vừa rồi thì bây giờ nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt hơi hiện ra chút cổ quái, miệng lưỡi không ngừng rung động rất nhỏ, đều đang lặng lẽ niệm tụng kinh văn “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh”

Trần Thất đã luyện hóa chín tầng cấm chế của cổ tháp cho nên liên thông tâm thức được với những người này, chỉ cần nói gì họ sẽ làm ngay, không ai kháng cự. Trần Thất liền giao cho họ sửa chữa lại chỗ huấn luyện quân, sửa chữa thu dọn một gian phòng rộng rãi nhất để mình vào ở trước.

Nơi làm chỗ huấn luyện binh lính này diện tích cũng rất rộng lớn, đến buổi chiều thì những người chịu sự điều khiển của Trần Thất mới thu dọn xong. Lúc này có một con yêu quái lông vàng đến bẩm báo, nói họ phát hiện ra một kho vũ khí ở giữa khu huấn luyện, bên trong có rất nhiều binh khí.

Trần Thất hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: “Tám doanh binh lính đóng ở thành Tiểu Phái, binh khí trên tay cũng đều không quá hoàn mỹ, vì sao nơi này lại có một kho vũ khí không ai để ý tới?” Lập tức Trần Thất đi theo con yêu quái lông vàng đó, tiến đến chỗ sâu nhất của khu huấn luyện, tìm được kho vũ khí kia.

Kho vũ khí này là một trong mười mấy cái kho chứa của khu huấn luyện, phòng kho còn lại vốn đều là nơi cất trữ lương thực, áo giáp và các vật tư khi chiến tranh cần, chỉ là lúc này đều đã trống rỗng. Chỉ có một gian này còn có đồ, bên trong còn dấu rất nhiều vũ khí, bị người dưới trướng của Trần Thất sửa sang thì phát hiện được, sau khi mở ra đó là căn phòng đầy bụi bặm, tựa như đã lâu cũng chưa có ai từng đến.

Lúc Trần Thất đến đã có mười mấy yêu quái ở ngoài kho chờ đợi. Trong những người quy thuận dưới trướng hắn, những nam nữ bị đưa đi làm đồ ăn kia thì không cần nói nữa, thật sự tìm được kẻ có thể chiến đấu cũng chỉ có mười mấy con yêu quái dưới trướng Bạch Ngạch Sơn Quân, lưu dân, dã thú còn lại cũng không có nhiều tác dụng.

Mười mấy con tiểu quái này bị Trần Thất thu phục, chẳng những cam tâm tình nguyện mà còn có chút hiếu thắng, muốn thể hiện trước mặt chủ nhân mới, vì vậy tỏ ra vô cùng anh dũng.

Trần Thất liếc xem kho vũ khí này, chỉ thấy phòng xá cũng rất rộng, bên trong có hơn trăm cái kệ chứa đầy binh khí, có đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, mỗi món đều phủ một tầng tro bụi, chỉ có bảy tám món bị người ta lấy ra, thoạt nhìn mũi nhọn còn sáng bóng, giống như mới được mài.

Trần Thất coi như là từng gặp qua một ít thần quái, huống chi thủ hạ lại có yêu quái, trong ngực cũng có ba trang Thiên thư, Hòa Sơn Đạo pháp, tuy biết phòng kho này tất nhiên có chút cổ quái nhưng cũng không sợ hãi, đưa tay ra chỉ một cái, Chân Long kình liền biến hóa bay ra cắn một thanh đao dài đưa vào trong tay hắn.

Trần Thất nhẹ nhàng nhấn một cái vào vỏ bao, rút thanh đao dài ra, chỉ thấy lưỡi thanh bảo đao này sáng ngời như gương, thân đao dày rộng, cầm rất nặng tay, đích thị là binh khí rất tốt, lưỡi đao sắc bén. Lúc Trần Thất ở Thiên Mã sơn đã biết, vương triều Đại Vân bao năm qua chinh chiến, binh khí khôi giáp giá trị đắt đỏ, hắn làm sơn tặc cũng không có một thanh binh khí tốt, về sau mới được nhị trại chủ Lục Hạo Chi tặng cho một thanh xa đao.

Thanh bảo đao tốt này ít nhất cũng đáng năm sáu ngàn cân gạo, đổi sang tiền thì cũng phải hai ba ngàn tiền, đổi sang bạc thì cũng trên dưới năm sáu trăm lượng, so với cỗ xe ngựa hắn ngồi lúc đến huyện Tiểu Phái thì có hơi kém hơn. Trong cái kho này có chừng hơn ngàn kiện binh khí, có thể trang bị cho một doanh binh mã, mà là quân doanh đủ quân số, không phải tám doanh hàng rách nát như của huyện Tiểu Phái.

Trần Thất hơi suy nghĩ một lát, Chân Long kình khẽ cắn nuốt, liền đem thanh binh khí này thu vào trong cổ tháp. Túi Ngũ Âm của hắn tuy cũng rất rộng lớn nhưng lại không thu được những binh khí này. Những yêu quái mới quy thuận thấy vị chủ nhân này hai tay tung bay, liền có từng đạo khí kình hình rồng màu vàng bay ra, đem binh khí trong kho vũ khí nuốt hết từng kiện, không quá nửa canh giờ sau đã đem một kho vũ khí này thu sạch sẽ, mọi người đều kinh hãi trong lòng. Tuy những yêu quái này biến hóa không lâu, mồm miệng ngốc nghếch, nhưng vẫn cố đi lên điên cuồng tâng bốc. Trần Thất cũng không bình tĩnh nghe bọn chúng nói lung tung, bước chân xoay người đi ra, bỗng nhiên một thanh âm già nua kêu lên:

- Vị tướng quân này đã thu lễ vật của lão già này, chắc là đồng ý để lão tới đầu quân dưới trướng chứ.

Trầu Thất híp mắt nhìn vào trong kho, lại thấy một lão già râu bạc, đứng ở trong kho vũ khí đầy bụi bặm nhưng lại không nhiễm một hạt bụi nào, giày tất sạch sẽ, khoác một tấm áo choàng dệt hoa hình tròn, tay chống gậy đủng đỉnh đi ra. Thấy Trần Thất thì cúi đầu sát đất làm lễ.

Không đợi Trần Thất dò hỏi, lão nhân râu bạc kỳ quái này đã mở miệng nói:

- Lão chính là nhân sĩ bên cạnh núi Phù Lăng, trong nhà còn rất nhiều người, vốn muốn an nhàn qua ngày, chỉ là bất đắc dĩ bị Đại vương trên núi nhìn trúng ba khuê nữ của lão, muốn cưới hết về làm thê thiếp. Lão vốn không chịu, nhưng vị Đại vương đó rất hung ác, võ nghệ cao minh, lại có một tay pháp thuật phóng hỏa, cả nhà lão không phải đối thủ của hắn. Vốn đang rất mệt mỏi, chỉ cảm thấy sống uổng trăm tuổi, ngay cả gia quyến cũng không bảo vệ được, đời người bi thương thì cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Hôm nay là một tiểu tôn nhân con trai của ta thấy ngoài thành Tiểu Phái có giao chiến liền báo cho ta biết. Ta thấy tướng quân võ nghệ hơn người, pháp lực vô biên, tất nhiên có thể bảo vệ người một nhà chúng ta, cho nên dẫn theo cả nhà đến tìm nơi nương tựa, những binh khí này đều là từng đời trong nhà ta lưu giữ lại, mong tướng quân chớ ghét bỏ.

Những lời này rất là ngân nga, khiến Trần Thất nghe đến trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ là hơi cân nhắc, liền biết ý đồ đến của lão già râu bạc này. Trong lòng thầm nghĩ: “Hắn tự nguyện dời nhà tới đây, ta trái lại cũng không sợ nhận lấy. Chỉ là phải bảo vệ cả nhà bọn họ để không bị Đại vương kia xâm hại, bảo vệ ba đứa con gái của lão không bị Đại vương này bắt làm thê thiếp thì cũng là chuyện khó nói. Không biết vị Đại vương kia bản lĩnh thế nào, nếu là bình thường thì ta cũng sẽ tùy tay giết. Nếu là quá lợi hại, ta không phải đối thủ thì sao có thể chịu mang họa vào người?”

Trần Thất nghĩ đến đây liền lắc lắc đầu nói:

-Ngươi muốn dời nhà tìm nơi nương tựa ta đương nhiên là vui vẻ. Chỉ giúp ngươi bảo vệ gia quyến cũng là việc nên làm. Chẳng qua ta cũng không hiểu biết nhiều về Đại vương kia, cổ nhân nói: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ta chung quy phải biết chút chi tiết mới dễ phát ra đại binh đi thảo phạt tên giặc cỏ quấy rầy dân thiện lương này.

Trần Thất nói hiên ngang lẫm liệt, nếu không phải hắn hiểu chi tiết của mình cũng xuất thân là giặc cướp thì chắc chắn mình cũng bị dụ dỗ bởi những lời nói của lão già kia rồi.

Lão già râu bạc nghe vậy lập tức nói:

- Tướng quân nói không sai, Đại vương trên núi kia chính là một con sơn dương quái, không biết tu luyện nơi nào mà học thành một loại pháp thuật tên là Lưu Hỏa Thiên Đăng. Phép này vừa ra liền có thể ngưng tụ quanh thân tám ngọn lửa đèn to như cây rừng. Những ngọn lửa đèn này cực kỳ lợi hại, trúng người ai thì lập tức đốt chết người đó, cho nên không ai có thể đến gần hắn được.

Trần Thất nghe rất kỳ dị, đem mười con hỏa nha mình nuôi triệu hồi ra, đưa tay chỉ một cái, mười con hỏa nha này liền hóa thành mười đoàn Mầm móng chân hỏa, ở bên người hắn bay loạn vờn quanh, hỏi:

- Loại pháp thuật Lưu Hỏa Thiên có giống như vậy không? Uy lực so với hỏa nha của ta mạnh hơn hay là yếu hơn? Ngươi không cần lo lắng, ta còn có thủ đoạn khác, nếu pháp thuật ta yếu hơn so với hắn thì phải tìm thủ đoạn khác để thắng, thiết nghĩ đừng vì muốn dụ dỗ ta ra mặt giúp nhà ngươi mà nịnh hót nói bậy, làm ta không cẩn thận gặp hạn té ngã thì nhà các ngươi cũng phải gặp họa.

Lão già râu bạc nghe Trần Thất hỏi như vậy thì cảm giác là làm khó lão rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.