Cuối cùng Trần Thất cũng rèn luyện một luồng Chân Long Kình trong đan điền tới mức tinh thuần, tu vi Thái Thượng Hóa Long quyết của hắn cũng mơ hồ như đột phá thêm một tầng cảnh giới.
Thái Thượng Hóa Long quyết có chút thay đổi, trang sách vàng ghi chép Thái Thượng Hóa Long quyết liền có thêm một số nội dung. Chẳng qua những nội dung này không phải là hoàn toàn mới, mà là cách sử dụng pháp môn liên quan của Chân Long Pháo, ghi lại cách vận dụng loại pháp môn này như thế nào để phát huy uy lực càng lớn. Pháp môn này có tên Long Pháo Bát Kích.
Lúc này Trần Thất mới biết thì ra Chân Long Pháo còn có một bộ tâm pháp vận dụng, không phải giống như mình bình thường chỉ dựa vào một luồng suy nghĩ, sử dụng theo ý thích.
Sau khi Chân Long Pháo ngưng tụ thành hình thì chính là một luồng khí kình hình rồng màu vàng, Trần Thất tu luyện ra hai luồng Chân Long Kình liền có thể cùng lúc đánh ra hai cái Chân Long Pháo. Tâm pháp Chân Long Pháo lúc trước liền giống như bí quyết dùng lực vận kình trong võ học, mà bây giờ Chân Long Pháo Bát Kích biểu hiện ra lại như chiêu thức trong võ học vậy. Trần Thất đã hiểu được bí quyết vận kình của Chân Long Pháo, lại học thêm những kỹ xảo này, tất nhiên như nước chảy thành sông căn bản không cần phí bao nhiêu công sức.
Trần Thất yên lặng tập trung tinh thần suy nghĩ cẩn thận công phu của Long Pháo Bát Kích, nghĩ thầm trong lòng: “Nếu như lúc ta gặp vị đại đệ tử của Linh Thứu cung mà biết được Long Pháo Bát Kích này thì chỉ cần ba chiêu liền có thể phá vỡ Thương Lang Thần Quyền của hắn. Căn bản không cần tốn nhiều thời gian để đánh như thế, cũng không cần sử dụng phương pháp lừa dối là Hỏa Vũ Tiễn ám toán hắn.”
Long Pháo Bát Kích chia thành: Hỏa Long Phần Dã, Thổ Long Phá Địa, Thủy Long Thao Thiên, Lôi Long Diệu Điện, Song Long Nháo Hải, Ngũ Long Hưng Phong, Cửu Long Hợp Bích, Thập Long Ngự Nhật tổng cộng có tám cái. Uy lực cái này mạnh hơn cái kia, Trần Thất không tốn nhiều thời gian liền luyện tới tinh xảo và thuần thục Hỏa Long Phần Dã, Thổ Long Phá Địa, nhưng sáu cái phía sau thì tuy hắn hiểu rõ bài chú trong lòng nhưng vì tu vi không đủ nên căn bản dùng không ra được.
Trần Thất vẫn luôn cho rằng Thái Thượng Hóa Long quyết cũng là đạo quyết thiên về dương cương, nhưng sau khi thấy Long Pháo Bát Kích mới phát hiện nguồn gốc Thái Thượng Hóa Long quyết có hỗn loạn, hình như cũng không có thuộc tính cố định, không giống Hỏa Nha trận chỉ tu luyện Thái Dương Chân Hỏa.
Trần Thất dù sao cũng có tâm tính thiếu niên, mới luyện chiêu thức lợi hại thì không nhịn được muốn diễn thử. Hắn biết vừa phát ra Hỏa Long Phần Dã liền làm cho lửa cháy bừng bừng lan khắp nơi, quá mức bắt mắt cho nên sửa lại dùng Thổ Long Phá Địa, một chưởng vỗ xuống mặt đất, liền có một luồng khí kình xông vào dưới mặt đất, chẳng những hấp thu hết sinh cơ của mặt đất mà còn không ngừng phá hủy lớp bùn đất nham thạch dưới mặt đất, một chiêu này vốn dùng để đối phó với kẻ địch nằm dưới mặt đất. Trần Thất nghĩ tới chiêu này dùng cho Loan Hề thích trốn dưới lòng đất thì rất hữu dụng, còn cố ý dẫn luồng Chân Long Pháo lượn vài vòng dưới lòng đất.
Trần Thất ở đây tiện tay thử chiêu vẫn chưa quấy rầy tới đại địch Loan Hề, nhưng hắn lại làm cho Hoàng Thạch Công giật nảy mình. Hắn tu luyện pháp thuật hệ thổ, Địa Hành Thuật còn ảo diệu hơn cả Loan Hề mấy ngày này vẫn luôn đi theo phía sau Trần Thất. Địa Hành Thuật của Hoàng Thạch Công lợi hại, tất cả đều ẩn thân sâu hơn mấy chục trượng dưới mặt đất, ngay cả Nhĩ thức, Nhãn thức của Trần Thất cũng bởi vì mặt đất quá mức dày và nặng che lấp nên không thể cảm giác được cái tên đại yêu không có ý tốt rình mò ở bên cạnh.
Nhưng một kích Thổ Long Phá Địa này của Trần Thất bởi vì muốn dẫn ra kẻ địch giả tưởng trong lòng là Loan Hề mà cố ý dùng hết toàn lực. Lại may mắn thế nào mà ép Hoàng Thạch Công ẩn thân dưới lòng đất trốn đông trốn tây. Nhưng dù Địa Hành Thuật của hắn có cao minh đến mức nào đi nữa thì dù sao hắn còn có một cơ thể tồn tại không giống Chân Long Pháo chỉ là một luồng khí kình đi lại tự do. Liên tục tránh né mười mấy lần, Hoàng Thạch Công thấy luồng khí kình Thổ Long Phá Địa giống như biết được nơi ẩn thân của bản thân vậy, hung hăng vận Mậu Thổ Sát Khí định cùng Thổ Long Phá Địa của Trần Thất liều mạng một phen.
Trần Thất bên này mới cảm thấy chấn động một chút, trong lòng hơi ngạc nhiên, dưới mặt đất giống như có một con lươn đang trở mình, một lão giả béo lùn ục ịch chui từ dưới đất lên. Hoàng Thạch Công hét lớn một tiếng, nói:
- Tiểu tặc quả nhiên gian xảo, rõ ràng biết Hoàng Thạch Công ta trốn ở dưới mặt đất mà lại đợi tới hôm nay mới tới ám toán. Ngươi có biết Hoàng Thạch Công ta vốn nổi danh tinh tu đạo thuật hệ thổ, đâu phải hạng tiểu tặc như ngươi có thể ám toán được?
Trần Thất thấy mình chỉ tùy ý diễn thử chiêu mới mà lại dẫn dụ được một lão già béo lùn ục ịch như thế này, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, nghĩ thầm: “May mà ta tu thành Thổ Long Phá Địa của Long Pháo Bát Kích, diễn thử chiêu mới có chút hưng phấn, bằng không đợi tới lúc hắn ra tay ám toán ta, chỉ sợ chưa chắc ta có thể tránh thoát được…”
Bây giờ Trần Thất cũng có nhãn lực nhìn một cái liền thấy được một thân đạo hạnh của Hoàng Thạch Công, đã đến cấp độ luyện khí tầng thứ tư ngưng sát, công lực mạnh hơn Loan Hề hạng nhân vật mới ngưng sát mấy lần. Đặc biệt là do độn thổ mà Mậu Thổ Sát Khí trên người Hoàng Thạch Công vẫn chưa tiêu tan, Trần Thất bỗng nhiên nhớ ra vị đại yêu Trư Cửu Cương từng đánh với Loan Hề một trận, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: “Làm sao mà pháp thuật của Hoàng Thạch Công có chút giống với đại yêu Trư Cửu Cương đến thế? Chẳng lẽ trong yêu quái cũng có sư huynh đệ? Cái vị Trư đại yêu kia tự xưng là Cửu Cương, khí chất ngược lại có vài phần đường hoàng, mạnh hơn lão đầu béo lùn ục ịch cả người đáng khinh này nhiều, cũng không biết hắn có thể độn thổ không?”
Trần Thất xưa nay không có thói quen nói nhảm với kẻ địch, nếu Hoàng Thạch Công đã là phe địch, Trần Thất đương nhiên sẽ không chút khách khí, hắn chuyển đổi chân khí, ngay lập tức liền là một chiêu Hỏa Long Phần Dã. Hắn cũng biết pháp thuật hệ thổ, đối với người tinh tu đạo pháp hệ thổ luôn có chút yếu thế hơn, liền lập tức đổi qua một chiêu Chân Long Pháo của hệ hỏa này.
Một chiêu Hỏa Long Phần Dã cũng cần nền móng của Thái Dương Chân Hỏa, vốn muốn tu luyện thành cũng phải hút lấy Thái Dương Chân Hỏa, bế quan mấy tháng mới có được chút thành tựu. Nhưng hết lần này đến lần khác Hỏa Nha Trận mà Trần Thất tu luyện nền móng chính là Thái Dương Chân Hỏa, cho nên Trần Thất tu thành một chiêu này không tốn chút sức nào, uy lực của một chiêu Hỏa Long Phần Dã này lúc mới luyện lại không có căn cơ tương ứng trên Thổ Long Phá Địa.
Hoàng Thạch Công cũng không ngờ Trần Thất nói đánh là đánh, cũng vội vàng thúc dục Mậu Thổ Sát Khí, giữa hai chưởng phun ra một luồng sát khí màu vàng nhạt ngưng tụ lại thành hình tròn, đối đầu với một kích Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất.
Hoàng Thạch Công tu luyện nhiều năm, bản thể vốn cũng là một con chuột chũi vô cùng tương hợp với đạo pháp hệ thổ. Cho nên Mậu Thổ Sát Khí này tu luyện vô cùng có kết cấu và chân thực, đã tu luyện tới cửa ải tầng thứ tư của Mậu Thổ Sát Khí, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới tầng thứ năm.
Trần Thất tu luyện Hỏa Long Phần Dã lại có thể tập hợp sở trường của hai nhà Thái Thượng Hóa Long quyết và Hỏa Nha trận, cộng thêm đạo pháp thượng cổ chú trọng chân khí mạnh mẽ, tuy cảnh giới của hắn thấp hơn hai cấp, nhưng một chiêu Hỏa Long Phần Dã này lại là mạnh mẽ không gì sánh bằng, thanh thế hừng hực. Hai người nghiến răng nghiến lợi cứng rắn chống đối nhau một cái, tất nhiên là Trần Thất bị chấn động tới bay ra phía sau, Hoàng Thạch Công cũng như thế bị đập mạnh về lòng đất, vậy mà ai cũng chịu thiệt, không phân thắng bại.
Trần Thất sử dụng khinh công lùi về phía sau tán lực, trong lòng nghĩ thầm: “Hỏa Long Phần Dã của ta có uy lực mạnh hơn lúc đấu pháp cùng Đại sư huynh Thương Lang Thần Cung không chỉ năm lần, vậy mà còn không làm gì được lão đầu béo lùn ục ịch này, có thể thấy là lợi hại hơn Đại sư huynh của Thương Lang Thần Cung nhiều lắm, ta cần đánh nhanh thắng nhanh tránh bị người khác xen vào, nhân lúc ta đang đấu pháp nhặt lấy một món hời từ chỗ của ta.”
Hai tay Trần Thất ấn một cái lại đánh ra một luồng Hỏa Long Phần Dã, hai con rồng lửa cùng bay ngang trời, Hoàng Thạch Công mới chui ra từ trong đất, muốn quát mắng một câu rồi lại ra tay, nhìn thấy Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất lại mạnh hơn gấp bội, vậy mà thả ra tận hai cái, ngay lập tức trong lòng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền rút vào trong đất thi triển Địa Hành Thuật, cứ thế chạy trốn không đánh nữa.
Mặc dù uy lực của Hỏa Long Phần Dã mạnh mẽ lại không như Thổ Long Phá Địa có thể chui xuống dưới đất, không sợ bùn đất cát đá. Trần Thất vì muốn đánh nhanh thắng nhanh nên dùng hết toàn lực nên tạm thời không kịp thu tay, hai con rồng lửa cùng đánh vào chỗ Hoàng Thạch Công bỏ trốn, ngay lập tức đánh ra một cái hố to rộng khoảng sáu bảy trượng, sâu một trượng ba một trượng tư.
Hoàng Thạch Công tuy là chạy trốn nhanh nhưng ở dưới đất cũng bị hai con rồng lửa này đánh mạnh vào mặt đất dẫn tới chấn động, làm cho sát khí hộ thân bên ngoài cơ thể hắn cũng bị chấn động có chút hỗn loạn. Lão yêu quái này trong lòng phát lạnh, nghĩ thầm: “Làm sao mà pháp lực của tên tiểu tặc này lại trở nên lợi hại như thế? Mấy ngày trước nhìn thấy hắn đấu pháp với người ta còn chưa có bản lĩnh như thế.”
Trần Thất không rành Địa Hành Thuật, thấy lão yêu quái này bỏ trốn cũng không chút chần chờ mà ngay lập tức lắc mình thay đổi biến thành một con Hỏa Nha vỗ cánh bay vút ra xa. Trần Thất vừa đi thì Loan Hề, Điêu Tuyết đều xuất hiện ở gần đó, Thái Hồ Bát Yêu và Liêu Tiễn cũng khống chế ngọn gió màu đen cuồn cuộn mà tới, nhưng bọn hắn đều không đuổi kịp tốc độ bay của Hỏa Nha Trần Thất, chỉ có thể mở to mắt nhìn Hỏa Nha mà Trần Thất biến thành càng bay càng cao.
Điêu Tuyết đè lại Trảm Tình kiếm, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy phiền não, nàng liếc mắt nhìn Loan Hề có sắc mặt thay đổi không ngừng như mình, bỗng nhiên cười hì hì nói:
- Loan Hề tỷ tỷ, tỷ còn bao nhiêu luồng kiếm khí? Tại sao không đuổi theo hắn?
Loan Hề trong lòng tức giận, nhàn nhạt nói:
- Cũng không biết hai chúng ta ai già hơn ai, đừng có gọi tỷ tỷ lung tung như thế. Ngươi có Trảm Tình kiếm bên cạnh tại sao cũng không đuổi theo hắn?
Điêu Tuyết cười ha hả nói:
- Trảm Tình kiếm của ta thua thiệt một món pháp khí của hắn, mấy ngày trước ta dùng thủ pháp truyền tin của Vong Tình đạo hỏi qua trưởng bối sư môn, lúc này mới biết thì ra Kim Cương Tháp của Kim Cương Tự ở Tây Vực lưu lạc ở gần quận Đô Lương, cũng không biết làm sao mà bị hắn cướp về tay.
Loan Hề biến sắc, nhìn Điêu Tuyết một cái thật sâu, rất lâu sau đó mới dùng giọng nói như có như không, không mang theo chút tình cảm nào nói:
- Nếu đã như thế, chi bằng chúng ta xem tiểu tặc này như một phần thưởng chiến thắng vậy, ai có thể thắng được thì người còn lại sau này gặp nhau trên giang hồ phải nhượng bộ đối phương. Tranh đấu của hai nhà chúng ta thế hệ này cứ vạch ra thế đi.
Điêu Tuyết khẽ đảo mắt, thật làm cho người ta có cảm tình trìu mến không nói nên lời. So với thái độ hung ác của Loan Hề hình như càng làm cho người ta thích hơn. Nhưng tâm tư của nữ đệ tử chân truyền Vong Tình Đạo này không thua Loan Hề chút nào, đều gian xảo như nhau, còn nhiều thêm mấy phần ngổ ngáo không nói lý lẽ, thường làm cho người ta thua tới không thể làm gì.
Nàng cười nhẹ nói:
- Loan Hề tỷ tỷ, mặc kệ tuổi tác ra sao thì thoạt nhìn tỷ vẫn lớn tuổi hơn ta một chút…
Loan Hề không nhịn được quát mắng:
- Người của Vong Tình Đạo đều không biết xấu hổ như vậy ư?
Điêu Tuyết cũng không để ý tới nàng, vẫn nói tiếp:
- Tỷ muốn đấu với ta xem ai có thể tóm được tên tiểu tặc kia trước, liền nghe theo tỷ. Chỉ là ta không biết có thể đánh cược thêm một phần thưởng hay không?
Điêu Tuyết không nhịn được kêu lên:
- Ngươi có lòng tin thắng ta đến thế sao, nhất định có thể thắng được ta?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]