Chương trước
Chương sau
Trần Thất bên này rải một đống Phù Tiền cuối cùng kéo gần quan hệ với La Phù lục nữ, hai bên có chút vui vẻ hòa thuận. Trong lòng hắn có tính toán, cũng không nhân cơ hội nói thêm gì nữa, ngược lại còn lôi kéo Hứa Lý cùng Ứng Ưng bàn một vài chuyện không đâu. Hai bàn Vạn Hoa yến cộng lại mấy ngàn lạng bạc Trần Thất gần như không động đũa chút nào.

Hứa Lý cùng Ứng Ưng chưa bao giờ thấy đồ ăn ngon như vậy, yến hội hào hoa xa xỉ như vậy, cộng thêm hai người cũng đều là loại hơi tự tôn, cũng không nguyện ý làm cho sáu nữ nhân này thấy họ thấp kém, cho nên Trần Thất không móc nối, bọn họ cũng chỉ cúi đầu ăn và uống rượu. Hứa Lý cùng Ứng Ưng thể chất đặc thù, lại vừa mới tu luyện Thiết Cốt Công đến tầng thứ ba nên tiêu hao sức lực rất lớn, một bàn đồ ăn thì có tới sáu bảy phần vào bụng họ.

Trần Thất đang suy nghĩ tiếp theo nên dạy dỗ hai tiểu tử này như thế nào để có thể trong vòng mười lăm ngày bọn họ cũng phát huy công dụng. Bỗng nhiên thang lầu có động tĩnh, người còn chưa thấy đã có tiền cười dài truyền đến, một giọng nói hào sảng lớn tiếng nói:

- Hóa ra vài vị sư muội phái La Phù đều đã đến Vạn Hoa lâu, trách không được chúng ta tìm không thấy.

Một người đàn ông mặt đỏ bừng, dáng người thấp béo, tướng mạo hơi già dẫn theo ba thủ hạ đi lên. Trên người hắn ta có một luồng sát khí nồng đậm, vậy mà là cao thủ luyện khí tầng thứ tư ngưng sát. Trần Thất thấy hắn ta còn chưa tới đã đem sát khí phóng thu tự nhiên, nhưng cũng chỉ mới tu luyện sát khí đến tầng thứ hai ba nên cũng không quá để ý. Người đàn ông này khi nói chuyện chân tay cùng động, mười phần khoa trương làm cho Trần Thất rất không thích.

Gã đàn ông có tướng mạo không chịu nổi này đi lên đã nhìn chằm chằm lão tam Biện Uyển Thanh trong La Phù lục nữ, ngay cả con mắt cũng không chịu rời đi, Hắn ta đến bên cạnh Trần Thất, đưa tay đẩy và quát:

- Ngươi tránh ra một chút.

Trần Thất nghiêng bả vai một cái, tránh tay của người này tựa cười tựa không quát:

- Nơi này là vị trí của ta, tiệc rượu cũng là ta đặt, sao lại phải tránh đi?

Ba thủ hạ phía sau tên đó đều là hạng người bộ mặt lạnh lùng, lập tức có người không rên một tiếng chộp một cái, giữa năm ngón tay như có tiếng sấm nổ mạnh, hiển nhiên một chiêu này đã dùng toàn lực, người bình thường trúng một cái chỉ sợ cánh tay cũng bị kéo đứt.

Hứa Lý và Ứng Ưng đều tức giận, hai người đang muốn đứng dậy giúp Trần Thất ngăn cản thì Trần Thất đã lật cổ tay ra quyền, hắn đã tu luyện Thiết Cốt Công đến đỉnh phong, cho dù tu đạo chi sĩ tầm thường đã qua cửa ải ngưng sát thì về khí lực cũng không bằng hắn, thân thể lại càng không bằng hắn. Một quyền này của Trần Thất nhìn như không bằng mười phần uy thế của thủ hạ của tên đàn ông kia. Nhưng quyền trảo hai người vừa va chạm thì một luồng lực lượng sắc bén vô cùng mà Trần Thất vừa phát ra lập tức đánh gãy năm ngón tay của người nọ, quyền kình không suy yếu đi mà chỉ khẽ lao lên, đánh gãy từng đoạn cánh tay của người này. Thủ hạ của gã kia đau đến hôn mê tại chỗ, ngay cả cơ hội kêu la cũng không có.

Tên đàn ông kia vốn nghĩ thủ hạ của mình cũng không tệ, tất nhiên có thể đánh cho thằng nhóc chướng mắt này chạy đi. Hắn ta cố ý dung túng cho thủ hạ, nhưng thủ hạ chịu thiệt nên hắn lập tức tức giận quát:

- Tiểu bối phương nào, dám làm càn trước mặt Mã Nguyên ta? Chỉ ăn một bàn tiệc rượu của ngươi không ngờ đem người dưới tay ta đánh thành như vậy, ngươi nhanh chóng tự đánh gãy hai chân, ta nể mặt Biện cô nương tha chết cho ba tiểu tặc nhà ngươi.

Bộ mặt gã không chịu nổi tự cho là đúng, tự cho mình "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" như thế đã là không dễ, nói chuyện đã mười phần "khéo". Còn nghĩ: “Ba tiểu tặc này dám ngồi cùng bàn với mấy sư muội La Phù, tất nhiên không thể để bọn chúng sống. Chỉ là giết người trước mặt mấy sư muội La Phù thì có vẻ ta thô lỗ, trước hết thả bọn họ một con ngựa, tỏ ra ta rộng lượng như quân tử, sau này sẽ bắt bọn chúng đến âm thầm dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết…”

Mã Nguyên nào biết, luận về tung hoành thì hắn thúc ngựa cũng không bằng Trần Thất vốn xuất thân từ sơn tặc. Trần Thất thấy người này chẳng qua tu vi ngưng sát hai ba tầng đã xem thường rất nhiều. Nếu đối phương đã chọc đến mình, còn nói nhường nhịn để mình tự đánh gãy hai chân, hắn nào còn có nhiều lời nói thừa? Giống như rất nhiều nhân vật võ lâm, thường thường phải ở lúc này khoe khoang một phen, để đối phương nói ra chút lời quá phận, lúc này mới ra tay phản kích thỏa mãn một ít vi diệu trong lòng mình. Nhưng Trần Thất xem ra nếu ta thấy hắn ta khó chịu, trực tiếp đánh chết ai bình tĩnh trêu đùa với hắn ta?

Năm đầu ngón tay của hắn nhoáng lên chộp một cái, trong lòng bàn tay liền có một con rồng lửa hiện ra, kích thứ nhất trong Long Pháo Bát Kích hắn tu hành Hỏa Long Phần Dã hầu như không chớp mắt thúc giục ra. Một con hỏa long từ bàn tay của Trần Thất bay ra lập tức trở nên thô to như xô nước, dù là người luyện một thân sát khí như Mã Nguyên cũng vội vàng vận song chưởng muốn mạnh mẽ tiếp, nhưng làm sao có thể?

Trần Thất tu thượng cổ đạo thuật, chân khí hùng hồn vượt qua bất cứ môn phái nào hiện nay. Cho dù gặp Hoàng Thạch Công đại yêu tu luyện sát khí đến tầng thứ tư, sắp đột phá đến tầng thứ năm thì Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất cũng có thể chiếm được tiện nghi, huống chi tu vi của Mã Nguyên kém xa Hoàng Thạch Công.

Hộ thân sát khí của hắn ta còn chưa vận dụng đủ thì Hỏa Long Phần Dã của Trần Thất đã tới. Đúng vào lúc này ngực của Mã Nguyên bay ra một luồng khí màu đen thoáng ngăn cản Chân Long Pháo của Trần Thất. Nhưng Hỏa Long Phần Dã ngấm vào từng cơn sóng truyền đến, luồng khí đen kia chống đỡ một lát đã bị Hỏa Long Phần Dã thiêu đốt hầu như không còn. Một chiêu này cứ như cũ đánh mạnh vào người Mã Nguyên. Tuy luồng khí đen kia triệt tiêu Hỏa Long Phần Dã chỉ còn hai phần ba uy lực những vẫn khiến cho gã trai này bay qua cửa sổ Vạn Hoa lâu ra ngoài. Mã Nguyên kêu thảm thiết liên hồi, thật lâu sau mới truyền đến tiếng rơi trên mặt đất. Tiếng kêu của Mã Nguyên cũng dừng ở đây, không phải bị ngã chết mà chính là ngã không thở được.

Hai thủ hạ của Mã Nguyên nhìn thấy tình huống này đều kinh ngạc ngây người. Ước chừng phải một tuần nhang hai người mới phục hồi tinh thần, chỉ vào Trần Thất kêu lên:

- Ngươi biết người ngươi vừa đánh là ai không?

La Phù lục nữ vốn muốn ngăn cản hai bên xung đột, nhưng Mã Nguyên làm việc quá mức kiêu ngạo bá đạo, Trần Thất ra tay lại lanh lẹ dứt khoát. Không đợi các nàng mở miệng Trần Thất đã đánh xong. Thấy Trần Thất đạo pháp kinh người, ngay cả người đã bắt đầu tu luyện sát khí như Mã Nguyên một chiêu đã đánh cho sinh tử không biết, nhẹ nhất cũng là bị thương nặng lâm nguy, bọn họ đều kinh ngạc ngây người.

Vạn Phương trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ: "Cũng may Thất thiếu khí độ tốt nên vừa rồi không so đo với ta. Nếu vừa rồi chúng ta xung đột động thủ thì… Một chiêu pháp thuật hỏa long của hắn liền có thể đem ta đốt thành tro cũng không còn. Mã Nguyên đáng ghét vạn phần, luôn quấn quít lấy Tam sư tỷ Biện Uyển Thanh nhà ta, chúng ta lại không làm gì được hắn, nay có người dạy bảo hắn ta một chút thật hết giận.”

Mạc Khinh Văn lại mừng thầm trong lòng, nàng chung quy là Đại sư tỷ, nhìn thấy thủ hạ của Mã Nguyên còn muốn uy hiếp Trần Thất, liền nói:

- Hai vị tiên sinh chớ như thế, vị Thất công tử chính là cao đệ của Thanh Thành, tuy rằng Đào Hoa giáo cũng là đạo môn đại phái nhưng hai nhà tranh chấp chung quy có tổn thương vẫn là dừng tay giảng hòa mới hay.

Lời này của Mạc Khinh Văn đã có chút cố ý chèn ép người. Bởi vì Mã Nguyên xuất thân Đào Hoa giáo, trong môn có bảy tám vạn giáo đồ, tuy bởi vì đạo pháp truyền thừa không bằng Tam phái Lục đạo, cho nên không chèn được vào tầng lớp đó. Nhưng dựa vào con người thôi cũng đã vững vàng đè ép rất nhiều tiên đạo môn phái, ít nhất là La Phù thất chân không dám đắc tội Đào Hoa giáo.

Mã Nguyên dám kiêu ngạo như vậy cũng bởi vì nền tảng đủ mạnh, cha chính là trưởng lão của Đào Hoa giáo, tu vi đã là ngưng sát đỉnh phong, đối với đứa con này cũng là rất yêu. Thêm nữa Mã Nguyên cũng không chịu thua kém, vào thời điểm ba mươi mấy tuổi bỗng nhiên đột phá một cửa ải Cảm ứng thiên địa, trở thành người nổi bật trong lớp trẻ. Nhưng một nhân vật như vậy gặp phải Trần Thất đã là xui xẻo, tên tiểu tặc này nào quan tâm việc gì của hắn ta, không vừa mắt liền dám ra tay giết người.

Mạc Khinh Văn cố ý nói ra sư môn của Trần Thất so với Đào Hoa giáo còn cứng hơn, đó là ám chỉ nói:

- Đạo pháp người ta cao hơn so với ngươi, nền móng so với các ngươi cứng rắn hơn, cho dù giết chủ tử nhà ngươi thì Đào Hoa giáo lại có thể thế nào? Chẳng lẽ còn dám mạo hiểm diệt phái, đắc tội phái Thanh Thành hay sao?

Hai thủ hạ của Mã Nguyên nghe thấy Trần Thất xuất thân từ phái Thanh Thành thì mặt đều biến sắc, không dám dông dài nửa câu, lập tức liền quay đầu rời đi. Trần Thất đạo pháp kinh người, bối cảnh lại cứng rắn như vậy bọn họ nói thêm nữa giống như muốn chết.

Trần Thất vỗ vỗ bả vai Hứa Lý và Ứng Ưng đã muốn đứng lên cười hì hì nói:

- Người tu đạo có thể nhẫn được là cần thiết nhất. Thái sơn sụp trước mặt mà mắt không nhìn nghiêng, công phu dưỡng khí này hai huynh đệ ngươi còn cần tu luyện nhiều.

Hứa Lý nghe vậy cười nói:

- Thất thiếu nói rất phải, chúng ta ngược lại quên mất…

Hứa Lý kéo Ứng Ưng, hai người không tiếng động ngồi xuống nhưng trong lòng đã là sóng ngầm cuồn cuộn, không biết xoay quanh bao nhiêu lần. Trần Thất truyền thụ cho họ Thiết Cốt Công còn thi triển pháp khí Hòa Sơn Đạo. Hai người tuy rằng biết Trần Thất không phải người phàm tục nhưng cũng không nghĩ tới Trần Thất tức giận lại uy mãnh như vậy, phút chốc khâm phục Trần Thất hơn rất nhiều.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều đã hiểu được tâm tư của đối phương. Đắn đo định ra chủ ý xong hai người cũng không tỏ vẻ gì nữa, chỉ tập trung vui chơi giải trí, tùy ý Trần Thất cùng La Phù lục nữ nói chuyện tào lao. Mã Nguyên sau khi bị Trần Thất đánh bay cũng không dám đi lên nữa, cũng không biết là đã chết hay là được thủ hạ cứu. Chín người dùng xong bữa, ở tầng cao nhất của Vạn Hoa lâu uống trà nói chuyện phiếm. Nói chuyện vài canh giờ mới xem như hai bên tận hứng. Trần Thất dẫn theo Hứa Lý cùng Ứng Ưng cáo từ ra về.

La Phù lục nữ đã coi Trần Thất là nhân vật lợi hại hơn sư trưởng nên cũng không dễ dàng giữ lại. Các nàng cũng từng hỏi Trần Thất đang ở đâu, Trần Thất lại không tiện nói. Không lâu trước đây hai vị bên mình đều còn là ăn mày, căn bản không có chỗ ở, liền từ chối nói muốn đi thăm bạn, tạm thời không biết sẽ ở đâu. La Phù lục nữ coi hắn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Trần Thất đi ra Vạn Hoa lâu, Hứa Lý cùng Ứng Ưng nháy mắt với nhau, chia ra trái phải kéo tay Trần Thất cùng nhau nói:

- Thất thiếu, chúng ta có một số việc giấu ngươi, có thể để huynh đệ chúng ta kể bây giờ không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.