- Các vị, muốn theo ta xâm nhập động phủ của thượng cổ tiên nhân không?
Vốn thấy được chỉ có Đồ Tam Tô, Lục đại yêu vương, nhị trưởng lão của Đào Hoa giáo mới có thể đi vào cánh cửa trong đám khói đen kia. La Phù lục nữ cùng mấy người Vạn Kỳ đều đã tuyệt vọng, tự biết không có bản lĩnh vượt cửa ải. Nhưng Trần Thất nói như vậy làm bọn họ đều vui mừng. Vạn Kỳ không khỏi kêu lên:
- Thất thiếu có biện pháp đi vào sao?
Trần Thất mỉm cười nói
- Ta có bí thuật sư môn, chẳng những bản thân có thể đi vào, còn có thể dẫn người đi vào. Mấy vị có muốn đi vào mạo hiểm không?
Vạn Kỳ vội kêu lên:
- Chúng ta lần này tới đây, đó là muốn có một phen đại cơ duyên này, sao lại lùi bước? Đương nhiên muốn đi vào.
Mấy người Vạn Phương, Mạc Khinh Văn, Biện Uyển Thanh cũng do dự một hồi rồi cùng nhau gật đầu. Còn hai tán tu hộ tống Vạn Kỳ kia thì đương nhiên đều cao hứng phấn chấn muốn đi vào kiếm chút lợi.
Trần Thất cười ha ha, liên tục nói được, rung Tử ngọc giản liền tóm mọi người đi vào, thông qua cánh cửa Tử ngọc giản trong thời gian ngắn liền lọt vào một không gian không biết tên. Khi Trần Thất cùng La Phù lục nữ và mấy người Vạn Kỳ mở mắt thấy một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung. Xung quanh cung điện đều là những tảng đá giống như những hòn đảo trôi nổi, trên đó có hoa cỏ kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-thien-tien-dao/2641455/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.