Chương trước
Chương sau
Lúc này không chỉ hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo mà ngay cả lão ma đầu Đồ Ma Quân cũng chẳng biết đã đi đâu. Trần Thất cũng không biết mình lâm vào nguy hiểm này đã bao lâu nhưng hiển nhiên Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão của Hoa Đào giáo và lão ma đầu Đồ Ma Quân đều đã đột phá cánh cửa tiên phủ.

La Phù lục nữ chưa hết kinh hoảng, tuy dừng lại ở mảnh đất trống phía trước tiên phủ nhưng vẫn nắm chặt tay tỷ muội nhà mình không dám buông ra chút nào, sợ rời đi sự bảo vệ của tòa tháp vàng mà Kim Cương Phù Tiền biến thành sẽ đi đời nhà ma.

Vẫn là Mạc Khinh Văn nhìn thấy Trần Thất đầu tiên. Nàng thấy Trần Thất cả người mồ hôi lạnh, thần sắc suy bại, vội vàng hét lên một tiếng:

- Thất công tử ngươi làm sao vậy, gặp nguy hiểm gì sao?

Trần Thất vừa mới trải qua một hồi hung hiểm, tuy rằng đã dùng Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh khống chế tòa đại trận Tinh thần thạch, nhưng cả người hư thoát, trong giây lát vẫn còn khiếp sợ không có sức nói chuyện. Hắn đáp:

- Mạc đạo hữu không cần lo lắng cho ta, ta tạm thời không việc gì. Vừa rồi ta xem xét một hồi đã tìm ra cách xâm nhập tiên phủ, đợi vận chuyển chân khí bình phục một chút sẽ dẫn mọi người cùng nhau đi vào.

Vạn Kỳ trải qua một hồi sinh tử, vốn đang nghĩ trút giận vài tiếng về việc Trần Thất không để ý đến bọn họ, tự mình sung sướng. Nhưng nghe Trần Thất nói vậy thì tâm tư hắn lại linh hoạt lên, vội vàng lớn tiếng hỏi:

- Thất huynh thật sự tìm ra cửa vào sao? Nhìn sáu đại yêu vương, trưởng lão của Hoa Đào giáo, lão ma Đồ Ma Quân còn có hai đạo nhân kia đi vào đều là lấy pháp lực xông vào, không thể khác được.

Vạn Kỳ hỏi gì Trần Thất căn bản không nghe thấy, thậm chí với hắn lúc này mà nói, cái gì động phủ cổ tiên nhân, cái gì La Phù lục nữ đều hóa thành mây bay. Những vật bên ngoài này cũng không quan trọng bằng đột phá hắn vừa mới đạt được.

Ngay lúc vừa rồi thằng nhóc này cuối cùng đã phá tan cửa ải Cảm ứng thiên địa, một cửa ải khó khăn đối với luyện khí sĩ tu luyện.

Đầu tiên Trần Thất dùng Thái Thượng Hóa Long quyết để thể nghiệm loại cảm giác này, nhưng lập tức hắn phát hiện đột phá vừa rồi cũng không phải do đạo quyết mà là do Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp hắn vừa nắm được nửa ngày.

Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp thao túng nguyên khí thiên địa, biến chúng thành nhiều mãnh thú nổi tiếng. Trong khiếu huyệt quanh người của Trần Thất, mỗi một chỗ đều có một đoàn Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú chân khí, mỗi một đoàn Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú chân khí đều biến thành một loại mãnh thú. Những mãnh thú này lại có các loại khác nhau, có con đã thành hình, có con lại mơ mơ hồ hồ. Hiển nhiên là do tu vi của Trần Thất chưa đủ.

Trần Thất phân ý niệm trong đầu ra, dù nhắm hai mắt cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa của nguyên khí thiên địa trong vòng một trăm dặm. Nguyên chủ của tòa động phủ cổ tiên này tu luyện Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp cho nên trong động phủ nguyên khí rất dồi dào, có hết các loại nguyên khí thuộc tính khác nhau.

Nói như vậy, cửa Cảm ứng thiên địa chính là cảm ứng một hoặc nhiều loại nguyên khí gần với đạo pháp mà mình đang tu luyện. Nhưng Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp trăm sông đổ về biển lớn cho nên khi đột phá cửa cảm ứng tầng thứ ba này thì ít nhất sẽ có liên hệ kỳ lạ đối với một trăm loại nguyên khí thiên địa, làm cho Trần Thất có thể dùng ý niệm bắt giữ bất kỳ một nguyên khí thiên địa nào, hóa nó thành đủ loại hình thái.

Trần Thất yên lặng nhắm mắt, trên người tự nhiên sinh ra long hổ phong vân, thiên địa lôi điện, các hình thái của hung thần ác thú. Những sinh linh mà nguyên khí thiên địa biến thành tuy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó lập tức tan đi cũng là bởi vì Trần Thất tu vi không đủ, không thể ngưng tụ nguyên khí hóa linh trong thời gian dài mà thôi.

Vạn Kỳ hỏi Trần Thất vài câu, thấy thằng nhóc này ngay cả trở lời cũng không hứng thú thì trong lòng hơi hơi để ý. Nếu không phải hắn ta biết còn cần phải dùng Trần Thất thì nói không chừng đã nghĩ trở mặt. Nhưng lúc này hắn ta nhìn thấy trên người Trần Thất bỗng nhiên xuất hiện đủ loại hiện tượng kỳ dị nên trong lòng cũng không khỏi đố kỵ và vui mừng, hận không thể nằm luôn trên mặt đất lúc này vận chuyển đạo pháp không biết huyền diệu đến cảnh giới nào là bản thân hắn ta.

Đáy lòng Vạn Kỳ cũng chua xót không biết cảm giác gì. Thấy Trần Thất không để ý đến mình liền mượn cớ nói với muội muội mình vài câu, hỏi lai lịch của Kim Cương Phù Tiền. Vạn Phương tất nhiên không giấu diếm anh trai ruột của mình, nói đó là vật Trần Thất tặng cho mình. Vạn Kỳ cũng là người thông minh, Nghe Vạn Phương nói vậy nghe ra được Trần Thất có chút lòng mơ ước đối với muội muội của mình thì không khỏi mừng thầm trong lòng. Thầm nghĩ: "Ta cảm thấy không có gì để lấy lòng người này, không nghĩ tới hắn lại nhớ thương muội muội của ta. Nếu hắn thích vài vị sư tỷ muội khác của La Phù thất chân thì tất nhiên ta không có cách nào, nhưng chính muội muội ta có thể giúp ta. Sau này ta nhất định phải nghĩ cách thành toàn cho hắn và muội muội mình. Ta cũng có thể mượn khí lực của người này bái nhập tiên đạo đại phái."

Trần Thất cũng không biết Vạn Kỳ đánh chủ ý lên người muội muội mình, tính toán dùng Vạn Phương để lấy lòng hắn ta. Thằng nhóc này toàn tâm toàn ý tu luyện, củng cố cảnh giới luyện khí tầng thứ ba cảm ứng. Khi hắn vận chuyển Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp cũng phát hiện một chuyện tốt. Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp tu luyện chính là nguyên khí thiên địa hỗn tạp, trong đó bao gồm các hỏa hệ pháp lực trong Đại Nhật Chân Hỏa, cho nên hai bộ đạo pháp Hỏa Nha trận cùng Thôn Nhật Thần Viên Biến cũng cùng lúc đột phá tầng cảnh giới luyện khí cảm ứng.

Vốn hai bộ đạo quyết này đều là cảm ứng Đại Nhật Chân Hỏa muốn đột phá chỉ sợ cũng là cùng lúc. Đạo lực Hỏa Nha Trận tuy còn chưa thể coi là xứng được với nhập khiếu viên mãn, nhưng cũng kém không nhiều lắm. Nhưng Thôn Nhật Thần Viên Biên lại chỉ tu luyện một chỗ đan điền, chỉ tính là nhập khiếu ban đầu, gần như là nhập môn mà thôi. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp hai bộ đạo quyết đã cùng nhau đột phá đến luyện khí tầng thứ ba cảm ứng, tích tụ chân khí so với tầng thứ hai nhập khiếu nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng Trần Thất vui mừng quá đỗi. Tuy Thái Thượng Hóa Long quyết không biết vì sao, có lẽ là tu luyện chân khí thuộc tính kỳ lạ không gần với chân khí Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp tu luyện nên chưa đột phá nhưng cũng làm cho Trần Thất vui mừng muốn nhảy dựng lên.

"Luyện khí cảm ứng, là luyện khí cảm ứng, không ngờ ta có thể vượt qua cửa này. Chuyến đi này chỉ thu hoạch cái đó đã xem như không đến không, dù có những thứ khác đều kém so với việc ta đột phá tu vi."

Vừa vượt qua một ải cảm ứng thiên địa này, chân khí trong cơ thể luyện khí sĩ tu thành thần thức sẽ cùng nguyên khí nào đó trong thiên địa sinh ra một loại quan hệ cực kỳ vi diệu. Thậm chí khi vận dụng pháp thuật có thể dùng một phần chân khí của mình dẫn động ba phần nguyên khí thiên địa có pháp lực tương tự, phát huy uy lực hơn nhập khiếu đến năm lần.

Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp am hiểu nhất câu thông nguyên khí thiên địa, cho nên so với đạo quyết khác khi đột phá cảnh giới cảm ứng này thì phạm vi cảm ứng nguyên khí thiên địa cũng lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Loại đạo quyết khác có lẽ chỉ có thể cảm ứng nguyên khí thiên địa dao động trong hơn mười trượng, thậm chí phạm vi vài dặm. Nhưng Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp vượt qua cảnh giới Cảm ứng thiên địa này, ý niệm vừa động phạm vi cảm ứng đã lên đến hàng trăm dặm. Trần Thất thậm chí tin rằng khi hắn cùng người khác giao đấu, nếu đối phương cũng là người có cảnh giới Cảm ứng thiên địa thì mình còn có thể quấy nhiễu nguyên khí thiên địa mà đối phương thao túng.

Chân khí Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú vận chuyển trong cơ thể, Trần Thất chỉ cảm thấy cả người đều sảng khoái, không biết có bao nhiêu loại nguyên khí thiên địa nghe theo hắn gọi trở về, di chuyển qua lại bên ngoài cơ thể hắn, giống như có hơn mười cao thủ vận dụng chân lực của mình giúp hắn xoa bóp khiếu huyệt quanh thân. Vốn Trần Thất mạnh mẽ vượt ải, khiếu huyệt trong cơ thể cũng hơi bị tổn thương, nhưng có nguyên khí thiên địa làm dịu đi, những tổn thương này đều không cánh mà bay. Chẳng những giúp hắn rửa sạch tạp chất trong cơ thể còn khiến cho Trần Thất củng cố tu vi.

Trần Thất vận dụng Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp bảy tám lần tự thấy quanh thân đã thông thấu, lúc này mới thử vận dụng Hỏa Nha trận tâm pháp. Đột phá cảnh giới cảm ứng thiên địa, Hỏa Nha Trận tâm pháp cũng tăng tiến rất nhiều. Trần Thất dùng Hỏa Nha chân khí đả thông mấy chỗ khiếu huyệt trước kia không vận chuyển được đến, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra có thêm một thời gian khổ tu, ta có thể đem khiếu huyệt còn chưa thể dịch chuyển đến bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu tu luyện về nhà. Đến lúc đó Hỏa Nha biến hóa của ta sẽ không có sơ hở nữa, sau khi biến hóa thành hỏa nha có thể bay nhanh hơn, xa hơn…"

Sau khi thu Hỏa Nha trận, Trần Thất đứng lên, chẳng những thần thái sáng láng mà còn thêm một loại "đạo khí" mông lung. Ở trong mắt La Phù lục nữ, vốn đã có chút thần bí khôn lường giờ lại càng thêm phóng khoáng, khiến cho các cô gái càng thêm động lòng. Còn Vạn Kỳ cũng bị Trần Thất làm cho kinh sợ, chỉ cảm thấy người này sâu khôn lường được. Rất nhiều tính toán ban đầu không tự chủ được đều thu lại.

Trần Thất hoạt động chân tay, gân cốt quanh người liền phát ra tiếng nổ rất nhỏ. Vượt qua cảnh giới cảm ứng thiên địa, ngay cả Thiết Cốt Công cũng đột phá lên tầng thứ mười. Tuy Trần Thất không cảm thấy môn võ học nhân gian này đối với hắn còn có tác dụng, nhưng cũng vui sướng, hơi hơi vận kình liền cảm thấy trong ngón tay tựa như có một tầng màng khí làm cho khí lực gân cốt lại tăng thêm mấy phần.

Trần Thất cười nhìn La Phù lục nữ, Vạn Kỳ cùng hai gã tán tu kia một cái, liền nói:

- Vừa rồi ta vì tìm kiếm cửa vào tiên phủ trì hoãn nhiều thời gian, suýt nữa không kịp cứu trợ chư vị, làm cho mọi người một phen mạo hiểm. Việc này là ta có chút sai, mong chư vị đạo hữu không cần chú ý.

Trần Thất nói khiêm tốn, La Phù lục nữ cùng nhau hoàn lễ, liền nói không dám. Vạn Kỳ cùng hai vị tán tu cũng không dám dị nghị gì. Trần Thất tuy rằng cũng không để ý cái nhìn của những người này nhưng hắn lại nguyện ý làm tư thái này một phen. Hắn giương mắt nhìn, thấy nơi đoàn người mình đặt chân chính là cánh cửa mà con vượn lửa khổng lồ gác cửa. Chỉ là lão ma Đồ Ma Quân đã đánh vỡ một lần, hình tượng vượn khổng lồ trên cánh cửa tối tăm không có ánh sáng, hiển nhiên là bị thương rất nặng.

Dù như vậy, Trần Thất cũng biết hắn không đấu lại con vượn lửa khổng lồ kia. Hắn cũng nghĩ tới việc đánh nhau với con mãnh thú này. Khi được con cóc vàng tặng cho trang sách vàng, gặp được Long Hổ Tống Nhiếp Ngự Vạn Thú Chân Pháp Trần Thất đã có ba bốn phần hiểu biết về tòa động phủ cổ tiên này, cũng biết cách dùng thực sự của Tử ngọc giản.

Hắn nâng một ngón tay lên, một cái Tử ngọc giản liền hóa thành cầu vồng màu tím bay vào bên trong cánh cửa. Con vượn lửa khổng lồ kia quả nhiên giống như Trần Thất đoán trước không để ý đến chút nào. Trần Thất cảm ứng được Tử ngọc giản đã xâm nhập tiên phủ, liền tung ra Tử ngọc giản khác, cùng hút mọi người dịch chuyển vào trong tiên phủ.

Tòa động phủ thượng cổ tiên nhân này chia làm trong ngoài. Bên ngoài chỉ có ba nghìn linh một khối Tinh thần thạch cùng rất nhiều ruộng dược liệu, còn có Con cóc vàng cổ quái này. Bên trong mới là trung tâm của động phủ.

Thân thể Trần Thất nhoáng lên một cái, thả tất cả mọi người ra, đồng thời thu hồi Tử ngọc giản. Hắn phóng mắt nhìn chỉ thấy đình đài lầu các vô số, cung thất rộng lớn vô cùng, xa xa tất cả là mây mù lượn lờ không biết tòa tiên phủ này rộng lớn bao nhiêu. Trần Thất cũng nghe Hứa Lý và Ứng Ưng nói về cảnh lần trước họ tiến vào nhưng cũng không nói tỉ mỉ. Trần Thất nhìn cũng không biết đâu mới là chỗ quan trọng của tòa tiên phủ này.

“Những yêu vương ma đầu đã chẳng biết đi đâu, chúng ta cũng không có bản lĩnh đi tranh với bọn họ, không bằng dựa vào cơ duyên để tìm chỗ tốt. Năm canh giờ sau ta liền mang mọi người rời đi.”

Nghe Trần Thất nói như vậy La Phù lục nữ đều vui mừng phấn chấn. Vạn Kỳ cùng hai gã tán tu cũng rất vui mừng. Bọn họ đều muốn hành động một mình, miễn cho khi gặp chỗ tốt còn lo lắng phân chia thế nào. Trần Thất thấy La Phù lục nữ hình như tính toán cùng nhau hành động, liền mượn cớ đi đến cười nói:

- Nơi này rộng lớn, nếu cứ theo thứ tự tìm kiếm không biết phải mất bao lâu. Mọi người vẫn là nên tách ra, cơ hội gặp điều tốt cũng lớn hơn nhiều. Nếu chư vị sư muội lo lắng gặp nguy hiểm thì có thể cầm một Tử ngọc giản của ta đi, đến lúc đó chỉ cần lớn tiếng gọi ta một câu ta có thể dịch chuyển các vị trở về.

La Phù lục nữ tuy rằng cũng có chút lo lắng gặp nguy hiểm gì không thể đoán trước. Nhưng Trần Thất nói cũng có lý liền mỉm cười đồng ý. Trần Thất nhìn Vạn Phương một cái, bỗng nhiên cười nói:

- Ta thấy mặt của đạo hữu như có vẻ vui mừng, hẳn sẽ gặp chỗ tốt. Ta vận khí kém không bằng đi cùng Vạn đạo hữu, cũng dễ gặp chút may mắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.