Chương trước
Chương sau
Hắc Công Trác dẫn theo thủ hạ yêu quái đánh thẳng lên, đám sơn tặc Thiên Lôi Sơn thấy tình thế không ổn đều gào thét xin hàng… Hắc Công Trác một đường đánh giết lên Thiên Lôi Sơn, bốn trại chủ còn lại thì ba người bị hắn thiêu cháy, người còn lại thực sự không còn cách nào ngăn cản, phải quỳ xuống xin hàng sơn dương quái.

Hắc Công Trác đánh một trận toàn thắng cũng lấy làm đắc ý trong lòng. Hắn ra lệnh cho quân sư đầu heo kiểm kê tù binh, trừ đi những người bị giết hoặc tự chạy trốn, còn lại có hơn hai trăm người, cộng với bầy yêu thủ hạ của hắn, số người dưới trướng đã tăng lên gấp ba lần.

Hắc Công Trác dẹp xong Thiên Lôi Sơn liền cướp hết những vàng bạc châu báu mà đám sơn tặc tích trữ nhiều năm, dẫn theo đại đội nhân mã quay về Phù Lăng Sơn.

Hắc Công Trác đang đi được nửa đường thì một đội ngũ vạm vỡ phần phật lao ra, cầm đầu là ba con hổ yêu. Trong ba con này, Hắc Công Trác cũng nhận mặt được một con, chính là một trong ba yêu vương Phù Lăng Sơn – Vương Sơn Quân.

Vương Sơn Quân giơ nắm tay ngăn cản, quát rằng:

- Hắc Công Trác, ta biết ngươi sớm đã có tà tâm, lần này thu phục đạo tặc Thiên Lôi Sơn là định sẽ xuống tay với ta phải không?

Hắc Công Trác giật mình hoảng hốt:

- Ngươi tìm được người giúp đỡ ở đâu ?

Vương Sơn Quân cười ha hả, nói:

- Là ngươi không biết đó thôi, nhà ta sinh ba, hai vị ca ca của ta đều trấn giữ danh sơn, bây giờ ta đã mời họ tới, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đó.

Hắc Công Trác cuống quít thi triển Lưu Hỏa Thiên Đăng, tám ngọn đèn loạn xạ chuyển động quanh thân mình, Vương Sơn Quân cùng hai vị ca ca hổ yêu của hắn gào thét, tục ngữ nói “Gió theo hổ, mây theo rồng.” Những hổ yêu này quen nổi gió, lúc này ba huynh đệ hợp lực phun ra cuồng phong, lập tức thổi cho lửa của Hắc Công Trác không thể lại gần được.

Hắc Công Trác thấy tình hình không ổn liền dẫn theo bầy yêu quái và sơn tặc dưới trướng rút lui một mạch. Ba huynh đệ Vương Sơn Quân cũng đuổi theo tới Thiên Lôi Sơn, lúc này lại đến lượt Hắc Công Trác bị vây trên Thiên Lôi Sơn, ba con hồ yêu lớn tiếng diễu võ giương oai, không ngừng quát mắng ở dưới chân núi. Chẳng qua Vương Sơn Quân cũng biết pháp thuật lợi hại của Hắc Công Trác, pháp thuật gọi gió của ba huynh đệ nhà mình không tinh thông, chỉ có thể thổi cho lửa của Hắc Công Trác không thể đến gần mà không thể nào phá được pháp thuật Lưu Hỏa Thiên Đăng của Hắc Công Trác, vì thế cũng không tấn công lên sơn trại, chỉ muốn không mất một binh một tốt mà vây chết sơn dương quái trên núi.

Hắc Công Trác lần này đụng phải xui xẻo, mật sứ liên minh hai nhà Hắc Long Vương và Triệu Mãn Trà cũng bị Trần Thất giết, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tận đến hơn mười ngày sau, Hắc Long Vương mới lần thứ hai phái đi ba mật sứ, nhưng mà lúc này Triệu Mãn Trà đã bị Hỏa Toan Nghê Vương đánh tới đường cùng, Bàn Long Thành cũng bị vây khốn chặt chẽ, mật sứ của Hắc Long Vương không thể nào vào thành được.

Trần Thất cũng không hề biết tình hình này, hắn ở Tiểu Phái trấn dốc lòng tu luyện, trừ hai môn đạo quyết có được tiến bộ, nhờ vào sự chỉ điểm của Bức Cát còn có thể tế luyện được tòa bảo tháp đoạt được ở Lăng gia trang thêm một lần nữa.

Ban đầu Trần Thất biết rằng bên trong pháp khí phải có cấm chế, cấm chế càng nhiều thì uy lực càng mạnh, nhưng sau khi được Bức Cát giải thích mới hiểu ra, vốn dĩ pháp vật của người tu đạo cũng chia làm bốn loại.

Có một loại là cấm chế không đầy đủ, chỉ có vài bùa chú và một chút thần kỳ, gọi là phù khí. Lại có một loại là cấm chế được luyện hoàn chỉnh liền có thể gọi là pháp khí, cấm chế càng nhiều thì uy lực càng lớn, một món pháp khí có thể tế luyện được nhiều nhất bảy mươi hai tầng cấm chế, tới cảnh giới ấy rồi thì phá núi mở biển, xé rách không trung cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng vẫn chưa hết, cấm chế trong pháp khí gọi là địa sát cấm chế. Nếu có thể tế luyện trong pháp khí trọn vẹn bảy mươi hai tầng cấm chế, lại vận dụng pháp lực ôn dưỡng thật tốt, sinh ra linh thức hợp nhất bảy mươi hai tầng địa sát cấm chế thành Thiên Cương cấm chế, pháp khí sẽ thăng thành pháp bảo.

Chỉ là những đạo môn Trung Thổ có thể tế luyện được pháp bảo thật sự không nhiều …. ngoại trừ tam phái lục đạo truyền thừa lại thì chỉ có một hai món pháp bảo trấn sơn tổ truyền của chính tà chín đại môn phái, pháp khí hơn mười tầng địa sát cấm chế đã coi là vô cùng hiếm có, chỉ có trưởng lão, chưởng giáo nhất lưu của các môn phái mới có thể được sở hữu.

Người tu đạo có được một pháp khí thượng hảo phối hợp nhuần nhuyễn với pháp thuật của mình có thể đánh bại được cả người có pháp lực cao hơn mình một bậc.

Tế luyện pháp bảo lên thêm nữa, luyện thành chín tầng Thiên Cương cấm chế gọi là hư linh pháp bảo, mười tám tầng Thiên Cương cấm chế gọi là thực hình pháp bảo, hai mươi bảy tầng Thiên Cương cấm chế gọi là huyễn thần pháp bảo, nếu có thể tế luyện trọn vẹn ba mươi sáu tầng Thiên Cương cấm chế, hơn nữa cuối cùng hợp nhất ba mươi sáu tầng Thiên Cương cấm chế luyện thành một đạo tiên thiên thần cấm sẽ trở thành một pháp bảo thuần dương có thể đập phá tinh thần, vượt qua hư không, uy lực không gì sánh kịp, cũng gọi là tiên thiên kì trân.

Nhưng mà pháp bảo bậc này cũng chỉ có trong một số ít truyền thuyết, đừng nói đến từng nhìn thấy mà ai cũng chưa từng nghe thấy, rốt cuộc có tồn tại hay không cũng không biết.

Tuy rằng Trần Thất không thể thăm dò được bên trong bảo tháp hắn đoạt được thực sự có bao nhiêu tầng cấm chế, nhưng mỗi lần dùng Thái Thượng Hóa Long quyết tế luyện đều có thể cảm thấy bảo tháp này huyền diệu vô cùng, bên trong ẩn chứa vô hạn biến hóa, tuyệt đối không phải pháp bảo tầm thường. Vật này cho dù trong tam phái lục đạo chỉ e cũng vô cùng hiếm có.

Dựa theo pháp lực nhập khiếu Luyện Khí hiện tại của Trần Thất, tự mình tế luyện pháp khí là cực kỳ khó khăn, cho dù chỉ muốn tế luyện hai ba tầng cấm chế e rằng cũng phải mất mấy năm. Nhưng với một món pháp khí đã có sẵn bên trong hơn mười tầng cấm chế, hắn liền có thể bắt đầu tế luyện từ mười tầng cấm chế trở lên.

Lúc trước hắn chỉ để cho Thái Thượng Hóa Long quyết tự vận chuyển rồi luyện mở chín tầng cấm chế trong tòa cổ tháp, thế nhưng sau khi cân nhắc, Trần Thất đã có chút tiến bộ, tế luyện cấm chế bên trong tòa bảo tháp đến tầng thứ mười lăm. Khi hắn dùng Thái Thượng Hóa Long quyết tiến hành ở tòa cổ tháp, kim quang ảo ảnh bao quanh thân đã cao hơn một trượng, có thể bảo vệ trong phạm vi năm bước, kim quang cũng đã dày hơn một chút.

Sau khi Trần Thất một lần nữa tế luyện tòa cổ tháp, hắn rốt cuộc đã lĩnh ngộ được pháp thuật mà hắn mong chờ nhất, chính là tế luyện phù tiền.

Bức Cát từng nói “Một Thai tiền thấp nhất chỉ cần có tu vi chân khí thai động, tận lực tích lũy mấy ngày là có thể tích góp từng chút một hóa thành một phù tiền mang giá trị gốc. Tu vi của Trần Thất đã là nhập khiếu Luyện Khí, tuy rằng chưa đả thông các khiếu huyệt quanh thân, muốn dùng pháp lực bản thân ngưng tụ ra một khiếu tiền thì còn hơi kém chút, nhưng tích góp pháp lực mấy ngày tạo ra một thai tiền cũng đã xem như đủ tư cách”

Trong ba loại pháp thuật Trần Thất đang tu luyện, Thái Thượng Hóa Long quyết quá mức thâm ảo, hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ dùng Chân Long Kình hóa thành phù tiền như thế nào. Dùng Hỏa Nha trận tích góp từng chút tạo ra phù tiền thực sự rất dễ dàng, nhưng mà một phù tiền chứa chín tầng cấm chế tương đương chín Chân Hỏa, Trần Thất tiếc không nỡ dùng, vì thế mấy miếng phù tiền Tiền được ngưng tụ ra trong những lúc nhàn rỗi dều là dùng Kim Cương Tam Muội Pháp.

Kim Cương Tam Muội Pháp của Trần Thất sinh ra từ Đại Lạc Kim Cang Bất Không Chân Ngôn Ba Ma Da Kinh, có thể tích góp từng chút pháp lực biến ra một phù tiền, chính là một quyển kinh văn đầy đủ, ngưng tụ mấy ngàn từ thành một đạo bùa chú, gấp thành một Thai tiền thấp nhất.

Triều đình các triều đại Trung Thổ rất tán thành phù tiền, gọi là Quan tiền, còn các loại tiền được ngưng tụ từ pháp thuật khác đều gọi là Tạp tiền. Phù tiền ngưng tụ từ pháp thuật bình thường thì thường phải có hai ba tấm mới bằng một Quan tiền, nhưng nếu pháp thuật uy lực phi phàm, cấp bậc cao hơn thì giá trị mua bán cũng cao hơn một chút.

Trần Thất đã từng thử một lần dùng Kim Cương Tam Muội Pháp tích lũy pháp lực hóa thành phù tiền. Phù tiền này đem ra sẽ hóa thành một quyển kinh văn, ai đụng phải sẽ giống như đám thuộc hạ của Bạch Ngạch Sơn Quân và người nhà Bức gia, tuyệt đối vâng lời hắn, bị cổ tháp khống chế từ xa, không thể nào ngừng niệm kinh văn.

Trần Thất cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng nửa ngày sau mới nghĩ ra, trước kia mình đã tiêu xài hoang phí cái gì ?

Lúc trước hắn dùng pháp lực của cổ tháp biến đổi kinh văn, thu phục đám thuộc hạ của Bạch Ngạch Sơn Quân và một phần người nhà Bức gia, bây giờ mới hiểu ra, kinh văn do pháp lực biến hóa ra chính là pháp lực được tòa cổ tháp tích lũy bao năm qua, có thể đổi ra hơn hai trăm miếng phù tiền.

Mà phù tiền này, một khi đã phóng ra pháp lực bên trong thì lập tức tiêu tán, không thể dùng lại lần nữa.

Vì vậy bây giờ Trần Thất có hối hận cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể thu hết những phù tiền được tích góp từ Kim Cang Tam Muội Pháp vào trong cổ tháp, không dùng để dạy dỗ người nhà Bức gia nữa.

Số người nhà Bức gia quả thực quá nhiều, tuy rằng Trần Thất chỉ giữ bên trong cổ tháp những dơi tinh không thể hóa thành hình người, nhưng không hề giống như giam giữ bình thường, chưa từng lơi lỏng phòng bị, thường xuyên thả những dơi tinh này ra ngoài thăm dò tình hình. Người nhà Bức gia rất đông, nhưng mà dơi tinh đều có thể bay, so ra thì còn hữu dụng hơn mấy con hỏa nha của hắn.

Cho nên việc Hắc Công Trác tấn công Thiên Lôi Sơn, bị Vương Sơn Quân cùng hai ca ca phục kích, bây giờ đang bị cầm chân ở Thiên Lôi Sơn vừa mới xảy ra không lâu mà Trần Thất đã biết được.

Trần Thất khi ấy bận rộn tu luyện cũng không để ý tới, nhưng sau khi hắn tế luyện tòa cổ tháp thêm một lần nữa liền nảy sinh dã tâm xâm lược.

Trần Thất vốn dĩ là một tên sơn tặc, càng không phải một người tốt gì, hắn được một nhà Bức Cát giúp đỡ thì nắm tình trạng Phù Lăng Sơn rõ như trong lòng bàn tay. Lúc này Hắc Công Trác đang đấu sinh tử với Vương Sơn Quân ở Thiên Lôi Sơn, bây giờ trên Phù Lăng Sơn cũng chỉ còn lại hai tên yêu vương và một số tiểu yêu không đáng nhắc đến.

Trần Thất vốn dĩ muốn chờ đến khi Hỏa Nha của mình biến hóa thành thạo, có thể bay lượn linh hoạt như phi điểu mới đi thảo phạt Phù Lăng Sơn. Nhưng hắn nghe được sự thay đổi này trên Phù Lăng Sơn, bản thân lại mới luyện được chút bản lĩnh mới, vì thế nảy sinh thêm chút tâm tư. Sau khi liên tục cử vài người Bức gia đi thăm dò tình hình, hắn rốt cuộc không bỏ qua được cơ hội tốt thế này, dẫn theo hơn hai trăm thủ hạ tiến đánh Phù Lăng Sơn.

Điều khiến Trần Thất động tâm tư lúc này không chỉ là cơ hội này rất tốt mà còn là, hai kẻ còn lại trong tam đại yêu vương Phù Lăng Sơn đều là phi điểu thành tin . Một là vịt thành tinh, một là diều hâu núi thành tinh, tuy rằng pháp lực không bằng Vương Sơn Quân nhưng cũng có một thân pháp thuật, ỷ vào việc mình là cầm điểu có thể bay lượn mà giễu võ giương oai, chiếm lấy một chỗ trên Phù Lăng Sơn.

Người nhà Bức gia tuy nhiều, nhưng trên dưới cả tộc chỉ biết dạ thị thuật, dùng để quan sát ban đêm rất tốt nhưng lúc đánh nhau lại chẳng có tác dụng, thế nên địa vị mới ở dưới tam đại yêu vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.