Chương trước
Chương sau
Sau khi đoạt được huyện Tiểu Phái, Trần Thất liền dựa theo lệ cũ của sơn tặc, trước tiên cướp đoạt lương thực toàn thành, trữ hàng trong giáo quân tràng, sau đó tận dụng những lao động khỏe mạnh trong thành lao động như sửa chữa tường thành, hoàn thiện công sự, sửa sang lại công tác quân giới, đến nhận chút đồ ăn.

Trần Thất dù sao cũng đã đọc qua vài quyển sách, lại lớn lên trong hang ổ sơn tặc, cũng có chút mưu lược, dùng biện pháp này, gắn kết bách tính cùng một chỗ với hắn. Tuy rằng hắn đoạt được huyện Tiểu Phái, nhưng lại không danh chính ngôn thuận, sợ nhất bị người tấn công. Bằng tám trăm hỗn binh trong tay, Trần Thất cũng không tin tưởng lắm có thể thủ được thành, cho nên nóng lòng khuếch trương thực lực. Tuy rằng những dân phu bình thường này không thể tham chiến, nhưng vẫn có tác dụng.

Không đến mấy ngày, vậy mà Trần Thất chấn chỉnh huyện Tiểu Phái đến rực rỡ hẳn lên, tường thành cũng cao thêm vài thước, hơn nữa cũng cướp đoạt được rất nhiều lương thảo xung quanh, hơn một trăm chiến mã, bày binh bố trận cũng có chút quy mô. Nhưng Trần Thất cũng biết, nếu thật sự xảy ra chiến sự, trừ phi là mấy trăm người ở dưới tấn công, bằng không vẫn phải dựa vào pháp lực của mình để ngăn cản, những binh lính này thật sự không phải binh tinh nhuệ.

Cũng may khi Trần Thất ở Phù Lăng Sơn đánh bại hai yêu vương đó đã thuần hóa được ba mươi con hỏa nha, lại dùng Thái Thượng Hóa Long quyết thúc dục Túi Ngũ Âm, thu vào một trăm con yêu quái, tâm pháp của Hỏa Nha Trận và Thái Thượng Hóa Long quyết đều tích lũy hùng hậu.

Đối với những chuyện trong huyện Tiểu Phái, chỉ chú ý đại khái, còn lại việc vặt vãnh đều giao phó cho hai vị Bức công tử xử lý, còn mình mỗi ngày đều ở ngoài thành tu luyện pháp thuật. Dù sao người của Bức gia rất tận tâm, có dơi tinh các loại đến mật báo, còn có Tuân Ngọc Tảo không câu nệ phải đi Phù Lăng Sơn, hai vị công tử Bức gia là Bức Cát, Bức Nghênh đều có thể đến truyền tin tức bất cứ lúc nào.

Trần Thất đã sớm đả thông bảy mươi hai hỏa khiếu, chỉ kém chuyển dời hai trăm khiếu huyệt còn lại đến bên trong hỏa khiếu, tự mình biến thành hỏa nha, có thể một cái vỗ cánh bay ngàn dặm.

Hắn mơ ước bản lĩnh này không chỉ một ngày, sau khi chiếm huyện Tiểu Phái lại không biết tiền đồ có gì nguy hiểm, cho nên càng nỗ lực tu luyện. Bỏ công sức mấy ngày, Trần Thất đã tiêu hóa hết những thứ đoạt được ở Phù Lăng Sơn, trong cơ thể hai luồng chân khí, đều tự tăng nhiều hơn mấy phần. Lại chuyển dời hơn mười khiếu huyệt đến bên trong hỏa khiếu với tất cả hạt giống Chân Hỏa, cùng lúc tu luyện, cuối cùng chỉ còn lại bốn mươi hạt giống Chân Hỏa. Ngoại trừ ba mươi hạt giống Chân Hỏa Hỏa Nha đã thu phục, đều có sự khác nhau, còn lại đến mười hạt giống Chân Hỏa đều là năm tầng pháp lực, trải qua lần tinh luyện này, chân khí trong cơ thể Trần Thất tinh thuần hơn nhiều, vừa nhấc tay liền có thể phóng ra hai mươi ba mươi hỏa vũ tiễn, thậm chí đại yêu cấp bậc cỡ Trư Cửu Cương, Hoàng Tinh Sơn Quân cũng tự tin quyết đấu một lần.

Trần Thất đang ở ngoài thành tập luyện pháp thuật, bỗng nhiên gặp phải một làn bụi khói quay cuồng, hướng về huyện Tiểu Phái, hắn tuy rằng biến thành hỏa nha vẫn là không thể bay lâu, nhưng so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Liền nhanh chóng biến hóa thành một con hỏa nha, bay lên trời cao nhìn về hướng đó, đã thấy hai đám binh mã đang chém giết lẫn nhau.

Một đám nhân mã chính là ba con hổ yêu, một bên khác là yêu quái mặt đen, ngoài thân có tám ngọn đèn bay loạn. Hai bên đều có mấy trăm bộ binh, giết đến trời đất mù mịt, tựa hồ đánh một trận cũng không phân thắng bại, ai cũng không chịu lui.

Trần Thất từng nghe Bức Cát nói qua về bộ dáng của Vương Sơn Quân và Hắc Công Trác, thấy vậy lập tức mừng rỡ , thầm nghĩ: "Hóa ra là hai kẻ này, tự tiêu diệt lẫn nhau. Một khi đã như vậy, ta cũng điều động thủ hạ ra, lợi dụng bọn chúng."

Trần Thất ngoắc tay một cái liền có một con dơi bay đến bên người, hắn dặn dò vài câu, con dơi này liền bay lên. Trần Thất cũng không tiếp tục duy trì hình dạng hỏa nha nữa, tránh hao phí nhiều pháp lực, lập tức hạ xuống mặt đất, cách xa hai đám binh mã kia.

Sau khi Vân sư tỷ của Linh Thưú Sơn khởi động cấm chế trong cơ thể Hắc Công Trác, mỗi ngày niệm một chú, khiến Hắc Công Trác chết đi sống lại, hận không thể moi trái tim của hắn ra. Hắn cùng đầu heo quân sư thương lượng vài lần, lợi dụng đêm tối lao xuống Thiên Lôi Sơn, muốn giết đến Phù Lăng Sơn. Chính là ba huynh đệ Vương Sơn Quân không tha cho hắn chạy trốn, hai bên chém giết qua lại, dần dần dời đến phụ cận của huyện Tiểu Phái.

Vương Sơn Quân cùng Hắc Công Trác đều không biết Phù Lăng Sơn đã đổi chủ, hang ổ của họ đã sớm bị Bức Cát cho người trộm hết, còn tự vọng tưởng, thắng đại địch trước mắt, chính mình là chủ nhân duy nhất của Phù Lăng Sơn.

Pháp thuật Lộng Phong của ba huynh đệ Vương Công Sơn quả thật kém Hắc Công Trác một bậc, nếu không phải ba huynh đệ liên thủ cũng không thể thổi tan Lưu Hỏa Thiên Đăng của Hắc Công Trác. Hắc Công Trác tuy rằng không thể dùng pháp thuật của Lưu Hỏa Thiên Đăng thương tổn ba tên hổ yêu, nhưng huynh đệ Vương Sơn Quân cũng không dám tiếp cận, thêm sơn dương quái này lại liều mạng, cho nên song phương chém giết thật lâu sau cũng chẳng thể phân thắng bại.

Hắc Công Trác đang tranh đấu, bỗng nhiên âm thầm tính toán, sắp đến thời gian phát tác "Dương điên phong" liền quát một tiếng, dẫn theo thủ hạ rút khỏi vài dặm, ba huynh đệ Vương Sơn Quân cũng chiến đấu mệt mỏi, không tiếp tục đuổi theo, dù sao bọn họ chỉ cần ngăn trở đường về của Hắc Công Trác liền mười phần nắm chắc diệt hết đám sơn dương quái này.

Trần Thất thông qua hỏa nha cùng hắn tâm trí tương thông quan sát thấy tình hình như vậy, đối với hắn mà nói, hai bên kia chiến đấu mỏi mệt cũng chính là thời cơ đánh lén tốt nhất của hắn. Lúc này tám trăm tạp binh từ trong thành cũng đã được kêu gọi tới rồi. Trần Thất cất hiệu lệnh, dẫn theo tám trăm quân lao thẳng tới nơi nghỉ ngơi tạm thời của thủ hạ Hắc Công Trác.

Hắc Công Trác đang thở dốc, bỗng thấy một nhánh binh mã, không hiểu tại sao đánh ra, không khỏi liên tục mắng, vận khởi yêu lực, thúc dục tám Lưu Hỏa Thiên Đăng. Trần Thất làm sao có thể để hắn dùng pháp thuật này đả thương thủ hạ của mình? Pháp thuật Lưu Hỏa Thiên Đăng tuy rằng lợi hại nhưng chỉ có thể vươn xa mười trượng, chỉ có thể xoay quanh thân, tầm xa không bì được với Hỏa Vũ Tiễn của hắn.

Trần Thất gần đây tu luyện rất nhiều thủ đoạn lợi hại, đang muốn tìm người đến thử tay nghề, lập tức cũng không chậm trễ, hai tay vừa nhấc, phóng ra 24 Hỏa Vũ Tiễn, ánh tên phun ra nuốt vào, hóa thành vồng lửa vừa vội vừa nhanh. Hắc Công Trác nhìn ra pháp thuật này lợi hại hơn của hắn, lòng chợt lạnh. Hắn có thể tung hoành Phù Lăng Sơn, áp đảo những yêu vương khác, không phải do đạo hạnh của hắn cao hơn mấy bậc mà chính là pháp thuật Lưu Hỏa Thiên Đăng của hắn quả thực lợi hại, những yêu vương kia đều phải kiêng kị.

Hiện giờ còn có kẻ địch pháp lực cao hơn hắn, tinh diệu hơn hắn, Hắc Công Trác biết thế cục không còn như xưa.

Dù là như thế, sơn dương quái này vẫn còn một chiêu, phóng ra tám Lưu Hỏa Thiên Đăng ngăn cản Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất. Một lần tấn công này của Trần Thất dùng tới tám phần thực lực, pháp thuật Hỏa Vũ Tiễn lại cao hơn Lưu Hỏa Thiên Đăng, hắn âm thầm thao túng 24 Hỏa Vũ Tiễn phân ra hướng trước sau, một đám phía trước va chạm với Lưu Hỏa Thiên Đăng, gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa, phá vỡ pháp thuật này của Hắc Công Trác, đám phía sau không bị ngăn trở tập trung bắn vào trên người Hắc Công Trác, chẳng những xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, khiến sơn dương quái này nổ tung đến huyết nhục mơ hồ.

Trần Thất nhất định không bỏ qua, bàn tay to túm lấy, ba vòng sáng màu đen bay ra, tức khắc cắn nuốt Hắc Công Trác. Túi Ngũ Âm hòa tan huyết nhục của Hắc Công Trác, đã có một lá bùa bay ra, Thái Thượng Hóa Long trong cơ thể tự động nuốt trọn miếng bùa này, luyện hóa sạch sẽ.

Trần Thất thoáng nghĩ, rồi hoàn toàn không thèm để ý, ra lệnh thủ hạ, thu hàng toàn bộ quân của Hắc Công Trác. Hắc Công Trác đã chết, thủ hạ của hắn là yêu quái và đạo tặc của Thiên Lôi Sơn cũng không dám chống cự thêm. Để cho thủ hạ của Trần Thất là hai vị Bất công tử đưa vào làm thủ hạ.

Trần Thất bên này mới giết Hắc Công Trác, hai cô nương mỗi ngày thúc dục cấm chế trên Phù Lăng Sơn kia cũng biết chuyện. Vân sư tỷ nhướng mày, nói với Lý sư muội:

- Cấm chế trong cơ thể Hắc Công Trác bỗng nhiên biến mất, đây đã xảy ra chuyện gì?

Lý sư muội kinh ngạc nói:

- Nếu không phải Hắc Công Trác đã chết, hoặc là có cao nhân ra tay tiêu diệt, bằng không cấm chế Linh Thứu Sơn làm sao có thể biến mất không dấu vết? Hắc Công Trác mấy ngày nay đều không có chuyện gì, lại luôn từ chối không đến, nói vậy không phải đã chết, mà là có người giúp hắn giải cấm chế của chúng ta. Tên sơn dương quái này thật đáng chết.

Vân sư tỷ lắc đầu nói:

- Có lẽ không phải như vậy, tuy nhiên vấn đề này chúng ta không cần quản hắn. Lần này chúng ta đến Trung thổ là có việc quan trọng khác, nghe nói đại địch của Linh Thứu Sơn chúng ta, Thương Lang Thần Cung Hình Vô Cực cũng đã đến Trung thổ, còn ra tay tranh đoạt thiên thư của Thiên Hà Lão Tổ, nhưng bị người ta tính kế, còn giết Linh Thứu tùy thân của hắn, còn bị vu oan cho tội cực lớn. Hai tỷ muội chúng ta liên thủ, hoặc là không sợ Hình Vô Cực những cũng không giết được hắn, chỉ thu phục được một ít binh lính, luyện thành Linh Thứu Vạn Sát Đại Trận của bổn môn mới có thể dồn hắn vào chỗ chết. Giết Hình Vô Cực, đối với Thương Lang Thần Cung chính là trấn nhiếp, về phần thiên thư của Thiên Hà Lão Tổ, chúng ta cũng muốn đoạt về tay.

Lý sư muội lắc đầu nói:

- Hình Vô Cực sau lần chịu thiệt đó hành tung mờ mịt, không biết đặt chân đến nơi nào. Người lấy được thiên thư của Thiên Hà Lão Tổ, tên Trần Thất, hóa ra lại là cường đạo của Thiên Mã Sơn, cũng chạy trốn không thấy tăm hơi. Hiện tại thiên hạ không biết bao nhiêu người muốn tìm Trần Thất, hơn mười đạo nhân mã đã lật tung quận Đô Lương, nếu hắn vẫn còn đó, phỏng chừng đã bị ta tìm ra, nếu hắn muốn đi nơi khác, thiên hạ lớn như thế, biết đi đâu mà tìm?

Vân sư tỷ nói:

- Mặc kệ khó khăn thế nào, chúng ta cũng phải làm xong hai chuyện lớn này, như vậy tỷ muội chúng ta ở Linh Thứu Sơn mới được sống yên ổn. Nói không chừng sau trăm tuổi, chúng ta có thể một lần trở thành chủ nhân của Linh Thứu Sơn.

Lý sư muội biết vị sư tỷ này tâm tư quá nhiều, ngoài miệng tuy không nói, trong lòng cũng không chấp nhận, thầm nghĩ: "Chủ nhân của Linh Thứu Sơn truyền xuống cho ba đồ nhi, người này so với người kia còn lợi hại hơn, chúng ta cũng không phải người được chân truyền, đâu có cơ hội thượng vị?" Nhưng nàng cũng không gạt bỏ hứng thú của Vân sư tỷ, chỉ nói về công việc hiện tại nên xử lí thế nào.

Vân sư tỷ trầm ngâm thật lâu sau mới nói:

- Xem ra chúng ta cũng chỉ có thể tìm một tên yêu quái khác, để hắn giúp chúng ta thu nạp mấy trăm yêu quái, sau đó ở trong Phù Lăng Sơn tránh né mấy tháng, huấn luyện một đạo binh. Lần trước ta lập công lớn, không cầu ban thưởng khác, chỉ xin Linh Thứu Vạn Sát Đại Trận, chính là dành cho ngày hôm nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.