Chương trước
Chương sau
Hai vị đệ tử núi Linh Thức là Vân sư tỷ và Lý sư muội đang ở một ngọn núi nhỏ ở thành Tiểu Phái đã quan sát hết tình hình đối đầu giữa Triệu Hồng Bào và Trần Thất.

Lý sư muội nói với sư tỷ của mình:

- Khó trách yêu quái trên núi Phù Lăng bỗng nhiên mất tích hết, hóa ra đều bị người này thu phục. Pháp thuật của hắn cũng rất lợi hại, hai tỷ muội chúng ta làm sao có thể thu phục hắn?

Một lúc lâu sau Vân sư tỷ mới tin tưởng nói:

- Nếu không thể mạnh mẽ thu phục thì liên thủ với hắn. Ba nghìn thiên lôi binh của Triệu Hồng Bào xuất thân từ môn phái hàng đầu phía bắc Lôi Điện Môn, ảo diệu tuyệt luân không kém Linh Thứu Vạn Sát đại trận của ta. Nếu không có tỷ muội của ta giúp đỡ, dù hắn có thể tạm thời chống đỡ nhưng sớm hay muộn cũng bị Triệu Hồng Bào đánh bại. Nếu chúng ta truyền thụ Linh Thứu Vạn Sát đại trận, hắn sẽ không sợ ba nghìn thiên lôi binh của Triệu Hồng Bào nữa.

Lý sư muội do dự:

- Nhưng Linh Thứu Vạn Sát đại trận chính là sư môn bí truyền, cứ như vậy truyền ra ngoài sợ không phải là chuyện hay.

Vân sư tỷ cười nói:

- Một khi những người này đã biết Linh Thứu Vạn Sát đại trận rồi thì sao có thể chống lại mệnh lệnh của ta? Diệu pháp của sư môn cũng không phải thứ mà người thường có thể biết được, hắn chỉ biết học được một loại trận pháp vô cùng diệu dụng, lại không biết rằng chỉ cần luyện loại trận pháp này, người bày trận đều phải do ta khống chế. Bọn họ sẽ đều là thuộc hạ của ta, cũng không coi như tiết lộ bí truyền của bổn môn.

Lý sư muộn nghe Vân sư tỷ nói như vậy cũng nói:

- Nói vậy cũng đúng, Vân sư tỷ suy nghĩ sâu xa, hơn hẳn tiểu muội một bậc.

Vân sư tỷ nói:

- Một khi đã như vậy rồi thì tỷ muội chúng ta phải đến hỏi thăm người này. Nếu hắn là người biết điều thì biết đâu ta lại có cách điều khiển hắn.

Hai tỷ muội vừa bàn xong bỗng nhiên nhìn thấy phía phủ Thiên Vận có một đám bụi đỏ cuồn cuộn bay lên. Đám bụi đỏ này cũng rất kỳ lạ, bay cách mặt đất ba bốn trượng nhưng lại nhanh như ngựa, gào thét đến kinh người.

Vân sử tỷ nhìn thấy nhíu mày nói:

- Đây là Nhuyễn Hồng Sa mà Bắc La yêu vương tế luyện. không ngờ Triệu Hồng Bào đi cầu vật ấy đến.

Lý sư muội đứng bên cạnh nói:

- Có lẽ là hắn cũng không chắc chắn giành phần thắng nên đi cầu pháp khí này, để đảm bảo thắng được thằng nhóc kia.

Vân sư tỷ gật đầu nói:

- Nhưng Nhuyễn Hồng Sa là bảo bối được Bắc La yêu vương tế luyện sau đó thì truyền cho đồ đệ Triệu Quan Âm. Triệu Hồng Bào tuy mượn được nhưng muốn thao diễn thuần thục cũng phải mất hai ba ngày. Chúng ta không thể chần chừ nữa, cần phải ra tay sớm mới được.

Vân sư tỷ vung tay lên, một ánh lửa lóe ra, hai vị đệ tử núi Linh Thứu nhoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Triệu Hồng Bào đang vận Nhuyễn Hồng Sa hóa thành bụi đỏ trăm trượng, nâng cả người mình lên mà phi thẳng. Tu sĩ phải luyện khí đến mức ngưng sát công phu mới có thể cưỡi gió, có thể bay trên mặt đất, một ngày có thể bay hơn một ngàn dặm, nhanh hơn ngựa một chút. Nếu tu vi kém hơn thì chỉ có thể mượn ngoại lực để bay.

Nhuyễn Hồng Sa xuất xứ từ tay Bắc La yêu vương, vốn dĩ là một loại pháp khí thượng đẳng vừa có khả năng tấn công vừa có khả năng bay lượn. Chỉ là Bắc La yêu vương dù sao cũng chỉ có tu vi ngưng sát đỉnh phong. Thả Nhuyễn Hồng Sa ra có thể hóa thành bụi đỏ trăm trượng, cũng giống như người có thể cưỡi gió, có thể bay nhưng không thể bay quá cao.

Trái với dự đoán của hai vị đệ tử núi Linh Thứu, thấy đã đến phía ngoài thành Tiểu Phái, Triệu Hồng Bào không đi về phía quân doanh nghỉ ngơi hồi phục trước mà khống chế Nhuyễn Hồng Sa phi đến tường thành của thành Tiểu Phái.

Triệu Hồng Bào trong lòng thầm nghĩ: "Với Nhuyễn Hồng Sa lấy từ chỗ muội muội, nếu ta bất ngờ ra tay đánh tên tiểu tặc kia thì nói không chừng chỉ một tiếng trống sẽ làm cho tinh thần hăng hái thêm, lấy lại được thành. Dù thế nào thì dựa vào lực lượng của Nhuyễn Hồng Sa ta cũng có thể thong dong rút đi."

Tay Triệu Hồng Bào cầm một quả hồ lô hồng ngọc, trong hồ lô cuồn cuộn cát đỏ, lao về phía tường thành Tiểu Phái. Trần Thất mới vừa thu pháp thuật đang đứng trầm tư trên tường, bỗng nhiên thấy được một đám bụi đỏ trăm trượng lao tới, không chút nghĩ ngợi mà thả Hỏa Vũ Tiễn ra. Hơn mười mũi Hỏa Vũ Tiễn gặp bụi đỏ trăm trượng lập tức tạo nên tiếng nổ vang trời.

Mỗi một mũi Hỏa Vũ Tiễn đều có thể khiến bụi đỏ trăm trượng nổ tung thành một cái động lớn. Nhưng Nhuyễn Hồng Sa này cực kỳ thần dị, nổ xong lại hợp lại, chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại chỗ bị nổ tung. Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất không làm bị thương đối thủ. Trần Thất thấy Hỏa Vũ Tiễn không có tác dụng liền thu tay lại đẩy Chân Long Pháo ra.

Khí kình hóa thành một con rồng màu vàng, nhảy vào giữa đám khói hồng do Nhuyễn Hồng Sa biến thành, bỗng chốc sinh ra một luồng lực cắn nuốt. Nhuyễn Hồng Sa cũng tự sinh ra một lực để kháng cự. Trong phút chốc, Chân Long Pháo cùng Nhuyễn Hồng Sa không bên nào kém hơn bên nào, tự lao vào giao đấu.

Đây là lần đầu tiên Trần Thất gặp tình huống như vậy, chỉ có thể liên tiếp phát Chân Long Kình ra, Chân Long Pháo đọ sức với Nhuyễn Hồng Sa trong chốc lát trên không trung thì dần dần dời về phía Trần Thất. Trần Thất có được ba trang sách vàng tu luyện hai loại thượng cổ đạo thuật, Thái Thượng Hóa Long quyết cắn nuốt không ít sinh linh, pháp lực bản lĩnh cũng không kém Triệu Hồng Bào. Chỉ là Triệu Hồng Bào dùng lực lượng của Nhuyễn Hồng Sa, còn hắn chỉ có thể dựa vào tu vi tự thân nên không ngăn cản được.

Trần Thất thấy Chân Long Pháo có vẻ không địch lại được thì quát to một tiếng, ba mươi con hỏa nha bay ra. Lần trước hắn cùng Triệu Hồng Bào đấu với nhau, bởi vì đối thủ có ba nghìn thiên lôi binh quá lợi hại, không gọi hỏa nha ra được nên không thả ra. Lúc này có cơ hội, Trần Thất cũng không biết Triệu Hồng Bào tìm được một pháp khí lợi hại như vậy, nhưng nghĩ hỏa nha chân khí bá đạo vô cùng, nhất định có thể luyện hóa bụi đỏ trăm trượng của đối phương.

Lần đấu phép này trông đẹp hẳn lên, Nhuyễn Hồng Sa hóa thành bụi đỏ trăm trượng cùng Chân Long Kình hình rồng màu vàng đấu qua đấu lại, còn có ba mươi con hỏa nha tung bay vỗ hai cánh muốn thổi tan bụi đỏ. Cùng lúc đó Hỏa Vũ Tiễn bắn ra nổ tung bụi đỏ trăm trượng mà Nhuyễn Hồng Sa biến thành. Bị ba mươi con hỏa nha quấy nhiễu, Triệu Hồng Bào cũng không thể đánh bại Trần Thất, hắn ta hơi mất tập trung, hình rồng màu vàng do Chân Long Pháo biến thành lập tức lao đến, đợi đến khi hắn ta ra sức sử dụng Nhuyễn Hồng Sa mới áp chế được Chân Long Pháo, ba mươi con hỏa nha của Trần Thất lại bay tới.

Triệu Hồng Bào hơi có chút hối hận, thầm nghĩ: "Tên tiểu tặc này rốt cuộc có bao nhiêu loại pháp thuật? Vì sao ta vừa mới mượn được Nhuyễn Hồng Sa mà hắn đã có thể triệu hồi ba mươi con hỏa nha ra trợ giúp rồi?"

Hai người liên tiếp đấu nhau suốt mấy canh giờ, cuối cùng Triệu Hồng Bào không kiên nhẫn nữa mà thu Nhuyễn Hồng Sa lui xuống.

Trần Thất thấy đại địch lui quân cũng không xuống dưới tường thành mà vẫn ngồi ở bên trên. Thứ nhất là để tiêu hóa đấu pháp lần này đoạt được, thứ hai cũng là đề phòng đối phương tập hợp binh lính. Đồng thời truyền lệnh để quân lính dưới tay tu chỉnh thành trì. Một hồi đại chiến vừa rồi đã khiến cho tường thành của thành Tiểu Phái bị hỏng nhiều chỗ.

Trần Thất nhắm mắt dưỡng thân, đồng thời câu thông thiên địa nguyên khí để phục hồi cơ thể. Dù sao hắn cũng chưa từng dùng pháp thuật giao đấu lần nào, lần này hai lần liên tiếp đấu với Triệu Hồng Bào đều chiếm thế thượng phong, nhưng cũng khiến cho Trần Thất biết mình còn thiếu sót rất nhiều. Khi tu luyện, hắn cũng hiểu ra như vậy là không ổn.

Hắn tinh tế suy nghĩ nửa ngày, trong lòng hiểu rõ, thầm nghĩ: "Nếu tên tiểu bạch kiểm này không có một loại pháp thuật nào khác thì không chừng ngày mai ta có thể đánh bại hắn. Suốt hai ngày đêm qua đều quá mức cẩn thận rồi, mãi đứng trên tường này đấu với hắn ta. Ngày mai ta nhảy vào trong trận thế của hắn, mặc kệ ba nghìn thiên lôi binh của hắn ta hay là bụi đỏ trăm trượng hắn sử dụng trong đội hình chiến đấu, nếu chỉ một mình lực phòng hộ sẽ kém rất nhiều. Ta liều mạng dùng vài mầm mống chân hỏa, nhất định có thể nổ hắn thành tro bụi. Chỉ cần hắn ta chết thì ba nghìn thiên lôi binh kia của hắn cũng không còn đáng sợ nữa."

Trần Thất đang suy nghĩ, bỗng nhiên có ba hổ yêu đến bẩm báo, nói có hai người con gái đến gặp.

Trần Thất hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: "Ta không quen biết cô gái nào, chẳng lẽ là Lý Mị Mị. Từ khi nàng lạc đường thì đã không thấy xuất hiện…" Thỉnh thoảng trong lúc ngẫu nhiên, Trần Thất cũng sẽ nhớ tới vị Tam bang chủ này. Vừa nghĩ như vậy, hấn liền gọi ba anh em Vương Sơn Quân lên. Từ khi thu phục ba anh em Vương Sơn Quân, Trần Thất đã coi họ như thú cưỡi của mình, cho nên luôn cho ba con hổ yêu này phụng dưỡng bên cạnh. Hai huynh đệ Bức gia là Bức Nghênh, Bức Nối dẫn dắt một ngàn ba trăm bộ chúng dưới trướng của hắn.

Rất nhanh sau đó, hai đệ tử của núi Linh Thứu đã được dẫn lên tường thành. Vân sư tỷ cùng Lý muội muội vì để tỏ thành ý mà đều vén áo choàng che đầu lên. Trần Thất liếc mắt một cái trong lòng chợt cảm động, thầm kêu lên: "Thiên địa ơi, hai nữ nhân này quá xinh đẹp. Nếu các nàng đưa đến cửa nhà mình dù thế nào ta cũng không thể bỏ qua, nhất định phải thu nạp làm hai áp trại phu nhân."

Tinh hoa đồng tử của Trần Thất đã được Lý Mị Mị đoạt được rồi. Từ đó trở đi hắn cảm thấy loại chuyện như thế này rất thú vị. Tuân Ngọc Tảo tuy rằng cũng xinh đẹp nhưng nàng vẫn còn trẻ người non dạ, khi chơi đùa không tận hứng bằng phụ nữ thuần thục như Lý Mị Mị. Chỉ hơi chút đã xin tha: “Trần ca ca, Ngọc Tảo ăn không tiêu rồi.” Trần Thất cũng không phải là người độc ác, thấy thế là buông tha cho nàng ngay.

Bức Cát lão nhân mặc dù có ba cô con gái xinh đẹp động lòng người. Nhưng Trần Thất lại tự giữ mình không muốn làm việc mất đạo nghĩa như vậy. Phải biết rằng Bức Cát chính là vì ba cô con gái mới từ chối Hắc Công Trác mà đến nhận làm môn hạ của hắn. Trần Thất cũng tự biết nếu mình xuống tay với ba con gái của Bức gia chỉ sợ sẽ có hiềm khích với nhà họ.

Thật ra hắn cũng hiểu được, nếu như mình trong sạch, hành động chừng mực với Bức gia thì không chừng chẳng cần làm gì, Bức Cát lão nhân cũng sẽ nghĩ đến việc đưa con gái cho hắn. Việc này phải từ từ, không thể vội vàng. Sở dĩ hắn để Tuân Ngọc Tảo và ba cô con gái của Bức Cát ở núi Phù Lăng trông giữ ngọn núi diều hâu đại vương ở kia cũng vì muốn mắt không thấy tâm không phiền, miễn cho việc mình không được ăn lại thường xuyên nhìn thấy mà thèm khát.

Nhưng hai đệ tử của núi Linh Thứu đều đã hai mươi tám tuổi, mắt hạnh má đào, tóc mây dày mượt. Lại là người tu luyện đạo thuật, khí chất so với Tuân Ngọc Tảo cùng ba cô con gái của Bức gia càng khiến Trần Thất động tâm không thôi.

Vân sư tỷ cùng Lý sư muội cũng không ngờ được rằng mình chỉ mới xuất hiện thôi đã khiến đầu óc tên tiểu tặc này bị sắc đẹp đả kích. Nhất là Vân sư tỷ, vẫn tự tin tràn đầy, cảm thấy có thể thuyết phục được Trần Thất hợp tác với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.