Tôi dè dặt lòng không biết nên mở cửa miệng bằng cách nào, bảng kiểm điểm mà thầy kêu nộp vào hôm nay tôi đã chép xong nhưng chữ kí thì không có.
Cha tôi rất chú trọng việc học hành, tôi mà mang bảng kiểm điểm đến thế nào cũng bị chửi. Tôi đứng nép mình trong một góc lắc đầu quầy quậy thì dì Vân đi đến làm tôi giật bắn người, hét lên một tiếng "A" tim đập loạn nhịp.
- C-Có chuyện gì sao dì?
Dì đưa tay lên, trên tay cầm một cây bút khẽ cười nhẹ nhàng thay cho lời nói: "Để dì kí cho"
Tôi nhìn dì ấy bằng ánh mắt thăm sâu, rõ ràng tôi chưa đưa tờ kiểm điểm mà dì đã lấy nó khỏi tay tôi và kí. Đôi khi tôi lại nghĩ dì Vân chính là người mẹ mà tôi hằng mong ước, từng mong ước rằng mẹ đẻ của tôi đối xử với tôi như vậy.
Mơ ước cũng là mơ ước mà thôi, tôi nên tỉnh mộng rồi. Dì Vân là vợ của cha tôi là dì thôi không phải mẹ của tôi.
...****************...
Sao tôi lại phải học toán trong khi tôi cực kì ghét nó?
Toán học là một cái gì đó khiến cho tôi dù có động não cách mấy thì làm cũng vẫn sai.
Tôi mệt mỏi úp mặt xuống bàn lấy quyển sách dựng đứng lên che lại mặc cô đang giảng, thà rằng ngủ 24 tiếng còn hơn học một tiết toán dài hơn cả thanh xuân của tôi.
Tôi quay đầu sang bên thằng bạn cùng bàn của tôi, cậu ta đang ngủ trông rất ngon lành. Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-phao-hoa-duoi-mua/2810975/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.