Tôi thở nhè nhẹ nhưng cũng rất dốc, âm thầm kìm nén nhịp tim đang loạn nhịp không dám ngước nhìn Lục Thiếu Kỳ.
Cậu ấy hơi cuối người mà tiến sát gần mặt tôi.
- Sao không trả lời? Có phải là muốn ngủ với Thiếu Kỳ ca ca đúng không?
Mặt tôi đỏ bừng lên, có chút hầm hực mắc cỡ lại ngại ngùng đẩy Thiếu Kỳ ra xa.
- A-Ai muốn ngủ với con cáo già như cậu! Đ -Đồ thần kinh.
Lục Thiếu Kỳ được nước lấn tới, xoay xoay ngón tay trên không trung.
- Cũng phải ha ~! Ngủ chung với cáo thì nghiện mất.
Cậu ta đúng là vô liêm sỉ!
Tôi cắn môi mày hơi nhíu lại nhìn cậu ta đang làm ra vẻ tự luyến, chân từ từ bước đến xoay vai đá vào mông Lục Thiếu Kỳ một cái cho bỏ ghét.
- Cái tên thần kinh tự luyến này, bao nhiêu ngày chưa uống thuốc rồi?
Lục Thiếu Kỳ cau mày hơi đau, mắt còn hơi trừng lại mang vẻ nghiêm túc.
- Năm năm rồi Lục Thiếu Kỳ tôi chưa uống thuốc, được chưa?
Năm năm?
Tôi không để tâm lắm, mắt liếc nhìn dàn máy vi tính vừa mới được mở lên của Lục Thiếu Kỳ. Cậu ta đang chuẩn bị chơi game.
Không ngờ Lục Thiếu Kỳ lại là một kẻ nghiện game đến không cần ngủ nghê gì cả.
Không gian trong phòng im ắng lạ thường, chỉ nghe được những tiếng gõ bàn phím nhanh nhẹn điêu luyện phát ra không ngừng.
Giây sau đó Lục Thiếu Kỳ chăm chú nhìn lên màn hình thờ ờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-phao-hoa-duoi-mua/2810969/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.