Cố Trình nghe vậy liền ngẩn ra, khóe miệng hơi cong, cười nhạt.
Chỗ nào là trầm ổn cơ chứ, rõ ràng là lúc nào lúc lơ ngơ.
Thấy anh vẫn không lên tiếng, Sở Dự ngẩng đầu nhìn qua.
Sau vài ngày mưa liên tiếp, trời hôm nay lại đặc biệt có chút ánh nắng. Tia nắng ấm áp chiếu vào qua cửa sổ, dừng trên người Cố Trình, đánh người đĩnh đạc lại có chút mơ hồ, trên mặt hiện ra thêm vài phần ôn nhu.
Vô tình làm cho người ta bị ảo giác, đây thật sự là luật sư Cố độc miệng của bình thường sao?
Sở Dự nheo mắt lại, không nói gì nữa, cũng không lên tiếng đuổi người.
"Em về trước đây." Lúc này Cố Trình lại rất tự giác, cầm tập tài liệu nói với người anh em tốt. "Việc này cảm ơn anh nhiều."
Sở Dự phất tay với cậu ta, chăm chú xem tài liệu trước mặt.
Cố Trình đi đến cửa, lúc nắm lấy tay nắm cửa, cảm xúc lạnh lẽo chặn lại, môi mỏng mím chặt, nghĩ đến lời dặn dò của mợ, lại lần nữa xoay người "Chuyện này đừng để Vân Trừ biết."
"Biết rồi."
Vặn tay nắm cửa, ngoài cửa là khu vực làm việc chung, mọi người đều đang vội vã, tiếng bước chân, tiếng tranh luận bên tai không ngừng.
"Đúng rồi." Cố Trình vừa định đóng cửa lại đột nhiên quay lại, anh đi vào văn phòng lần nữa. "Chi phí thiết kế của Vân Trừ tính vào tiền lương của em đi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Bọt: Tiền lương nhiều hay ít? Nộp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-rat-nho-anh/2900535/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.