Cố Trình ngồi lại chỗ nói: "Về sau ít đeo kính áp tròng thôi, không tốt cho mắt đâu."
"Nhưng mà đeo kính xấu lắm." Cô lẩm bẩm.
"Không xấu." Anh tắt điện thoại di động, ánh mắt chớp chớp, tiếp tục câu chuyện trước đó, "Có hai văn phòng muốn sửa chữa lại, chi tiết cụ thể cuối tuần về nhà cũ anh chuyển cho em."
Thẩm Vân Trừ nhìn Cố Trình: "Về nhà cũ?" có chút kinh ngạc.
"Đúng, ông bà ngoại cuối tuần làm tiệc kỷ niệm 55 năm kết hôn, mọi người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm." Anh kiên nhẫn giải thích lại giống như đang lơ đãng nhắc nhở.
Cô lập tức yên lặng, huyệt thái dương thình thịch giật mạnh.
Về nhà cũ à.....
Một khoảng lặng, người dẫn chương trình radio cười một tiếng rồi quay chủ đề kỳ này "Tình ca vườn trường." Cố Trình nhìn cô gái nhỏ ủ rũ cụp đuôi, đáy mắt toát ra ấm áp nhàn nhạt.
"Không có mời người ngoài."
Thẩm Vân Trừ gật nhẹ đầu, nghẹn thật lâu rồi hỏi: "Kiều Vi cũng đi ạ?"
Lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận, hỏi câu này cũng ngu ngốc quá rồi.
Quả nhiên, độ cong bên môi anh càng rõ rang, "Kiểu Vi cũng đi." Trong tiếng nói có xen lẫn tiếng cười nhẹ.
"Được rồi." Thẩm Vân Trừ buồn bực, hung hang thở dài.
Kiều Vi là em họ của Kiều Tư, cũng là "Đối thủ một mất một còn" với cô, một câu không hợp là có thể trở thành đại chiến thế giới.
Cô một tay vỗ trán, ngón trỏ lặng lẽ chọc chọc huyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-rat-nho-anh/2900533/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.