“Trần Hoài.” Vương Tri Tranh gọi lại Trần Hoài vốn đang chuẩn bị lén lút rời đi.
Trần Hoài không hiểu quay đầu lại, thấy Vương Tri Tranh đang cười khanh khách nhìn mình: “Tôi ở đây, em đi đâu vậy?”
Dứt lời, lại quay sang Lý Thư Mộc nói: “Thứ lỗi, tôi đã hẹn Trần Hoài cùng đi bàn chuyện công việc rồi, đi trước một bước.”
Lúc nào thì tôi có hẹn với anh?! Anh nói bừa phải không?!
Trần Hoài muốn phỉ nhổ lại không dám phun, anh xem như nhìn ra rồi, Vương tổng không có hứng thú với Lý đại mỹ nhân, anh chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Hoài chỉ có thể nịnh nọt cười cười: “Vương tổng, tôi cũng đang tìm anh đây.” Kết quả, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lý Thư Mộc bắn tới ánh mắt không cam lòng.
May mắn mình là đàn ông, nếu mình mà là con gái chắc chắn sẽ bị ánh mắt Lý Thư Mộc xiên chết.
Trần Hoài âm thầm vui mừng nhưng nghĩ tới cuộc hôn nhân không rõ thực hư giữa mình và Vương Tri Tranh…
Nếu như bị lộ ra ngoài, số người muốn xiên chết mình khẳng định không chỉ có mình Lý Thư Mộc.
Trần Hoài theo bản năng cảm thấy lạnh sống lưng, Vương Tri Tranh đã lái xe tới, hạ cửa kính xe xuống nói: “Lên xe.”
Dọc đường đi, Trần Hoài đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc có nên hỏi Vương Tri Tranh thực hư hay không?
Nội tâm Trần Hoài xoắn xít không thôi, ngược lại vẫn là Vương Tri Tranh lên tiếng trước: “Về nhà em hay nhà tôi?”
“Hả?” Trần Hoài không hiểu gì phát ra nghi vấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-ket-hon-cung-tong-giam/55952/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.