Trần Hoài sửng sốt một chút, nhất thời không rõ ý của Vương Tri Tranh là gì.
Anh nhìn về phía Vương Tri Tranh, lại phát hiện ánh mắt đối phương sáng quắc, dường như không phải chỉ là thuận miệng nhắc tới.
“Giả thiết vô nghĩa.” Trần Hoài nhún nhún vai: “Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn giả thiết thế nhưng chỉ có duy nhất một cái là có ý nghĩa.”
“Cho nên em không thích giả thiết.” anh đáp: “Cũng không muốn lãng phí thời gian nghĩ tới mấy vấn đề giả thiết giả sử này nọ.”
“Đối với em mà nói, sự thực xảy ra chỉ có một.” Trần Hoài hai mắt cong cong nhìn Vương Tri Tranh, trong mắt niềm tin kiên định: “Đó chính là em đã kết hôn với anh rồi.”
“Cho nên những giả thiết khác đều là vô nghĩa.” Trần Hoài đưa ra kết luận.
Vương Tri Tranh không còn lo lắng, hắn đứng dậy, cách bàn làm việc, vươn người tới.
Trần Hoài như ngộ ra, cũng phối hợp nghiêng người tới, hai đôi môi chạm nhau giữa bàn làm việc.
Vương Tri Tranh vươn tay giữ gáy Trần Hoài, một lúc lâu sau, hai người mới tách ra.
Vương Tri Tranh nhìn đống văn kiện trên bàn làm việc tự hỏi tính khả thi của việc ấy ấy trong văn phòng.
Cuối cùng Vương tổng dùng ý chí kiên cường khống chế được bản thân, phi thường tỉnh táo dặn dò Trần Hoài ra ngoài tiếp tục làm việc.
Đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt bá đạo tổng tài.
Nội tâm cũng đặc biệt nóng nảy.
Khổ quá đi!
Dự án chính thức của Thái Thương chuẩn bị login, các bộ ngành có liên quan trong công ty đều bị cuốn vào guồng quay, khắp nơi bận rộn người ngã ngựa đổ, Vương Tri Tranh lại càng bận hơn, hai ngày nay không về nhà ở luôn trong công ty.
Ngược lại Trần Hoài nhàn rỗi hơn một chút, là pháp chế chính của dự án, Trần Hoài đã thẩm tra xong tất cả hợp đồng của dự án, sau khi dự án được công bố thì anh đã không còn liên quan gì nữa.
Vì vậy Trần Hoài rảnh rỗi sinh nông nổi đã nảy ra một ham mê mới, copy toàn bộ truyện đam mỹ văn của nhóm bát quái gửi cho Ngụy Lai Thu đọc.
Ngụy Lai Thu trải qua từ bàn đầu là kinh hãi, kinh hoảng, lo sợ bất an rồi tới nồng nhiệt thay đổi, thậm chí bây giờ là bắt đầu thúc giục chờ mong.
Hiện tại đang là cuối tuần, Trần Hoài và Ngụy Lai Thu không có việc làm mỗi người một bên vùi mình trên ghế sô pha chơi game.
“Nè nè nè, cái đam gì gì văn khi nào thì có chương mới vậy, em thực tò mò muốn biết sau này em còn phát sinh quan hệ với bao nhiêu đàn ông nữa.” Ngụy Lai Thu duỗi chân đá đá Trần Hoài, biểu thị mình vô cùng để ý vận mệnh của bản thân trong tiểu thuyết.
Nhận được tin tức Ngụy đổng không giáng tội Vương Tri Tranh từ chỗ Trần Hoài, Ngô Đế Lâm cùng mấy vị tác giả hủ nữ trong công ty cuối cùng chỉ để Lục Ngọc Ca đi làm vịt, còn Ngụy công tử lại giúp chuộc thân cho Lục Ngọc Ca, làm một cuộc giao dịch ngầm với một vị tổng tài của tập đoàn đa quốc gia.
Trần Hoài nghiên cứu hình tượng của vị tổng tài đa quốc gia kia rất lâu, cuối cùng phát hiện hóa ra nguyên mẫu lại chính là Lưu Đình.
Trần Hoài nhìn Ngụy Lai Thu say sưa thoải mái xem xét đoạn văn miêu tả giữa cậu ta và vị tổng tài kia, quyết dịnh không cần nói cho cậu ta biết chân tướng.
Ngụy Lai Thu nhịn không được trưng cầu ý kiến của Trần Hoài: “Anh rể, anh có cảm thấy em và vị tổng tài này rất xứng đôi?”
Trần Hoài:….khẩu vị của Ngụy công tử thật cmn quá nặng!
Ánh mắt Trần Hoài trôi về nơi khác, giả bộ không nghe thấy câu hỏi của Ngụy công tử.
“A, tôi ra ngoài chút.” Trần Hoài nhìn đồng hồ, đứng dậy chậm rãi xoay người.
“Anh định đi đâu?” Ngụy Lai Thu chuyển thân nằm úp sấp xuống nhìn theo bóng Trần Hoài: “Cho em đi với.”
Từ sau khi ông già biết chuyện anh hai lén giúp cậu quẹt thẻ trả tiền, cuộc sống của Ngụy Lai Thu càng ngày càng khó khăn hơn, cuối tuần cũng chỉ có thể ru rú trong nhà chơi vi tính, vô cùng chua xót.
Cũng may cậu ta da mặt dày, thường xuyên xuống tầng dưới tìm Truyền Khả Dương cọ ăn cọ uống cọ chơi nên cũng miễn cưỡng không có trở ngại.
Về phần tiện nghi của Vương Tri Tranh và Trần Hoài, có thể chiếm được bao nhiêu thì chiếm bấy nhiêu.
“Đi uống rượu mừng.” Trần Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Phải có tiền mừng, cậu đi không?”
Ngụy Lai Thu cợt nhả sán lại gần: “Không phải đã có anh chi rồi sao, em coi như người nhà đi theo là được.”
Trần Hoài ý vị thâm trường nhìn cậu ta: “Tôi đã nói với bạn bè là dẫn nam nhân của tôi đi cùng, cậu…. muốn là dạng người nhà nào?”
Vừa vặn ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khóa cửa chuyển động, Vương Tri Tranh mang một thân phong trần đi vào, hỏi Trần Hoài: “Trần Hoài, anh không về muộn chứ?”
“Không đâu.” Trần Hoài đáp, lại chuyển hướng sang Ngụy Lai Thu, âm âm u u cười nói: “Tiểu công tử, cậu nhất định muốn đi cùng sao?”
“Không muốn, em phải ở nhà học tập.” Ngụy Lai Thu một mặt chính khí xoay đầu lại, ngữ khí tươi vui: “Em thích học tập, học tập khiến em vui sướng.”
Vương Tri Tranh nghe Ngụy Lai Thu nói, nhíu mày: “Đổi tính à, vậy tôi sẽ đề nghị Ngụy đổng giúp cậu đăng kí một lớp.”
Ngụy Lai Thu lập tức giơ tay rít gào: “Nooooooooo…..”
Trần Hoài: “…”
Ngụy công tử, cậu giả bộ có thể kéo dài được 1 phút không?
Tâm thực mệt.
Vương Tri Tranh từ lâu đối với hệ thống tính cách của Ngụy Lai Thu đã không còn cảm thấy kinh ngạc từ lâu, căn bản không để vào mắt, liền kéo Trần Hoài vào phòng: “Chúng ta đi thay quần áo.”
Ngụy Lai Thu một trận tít mắt, nằm úp sấp trên ghế sô pha tiếp tục khua tay múa chân: “Hai người có thể đừng tuyên dâm ban ngày nữa được không, ban ngày ban mặt khóa cửa phòng, có biết xấu hổ không, ở đây còn có một đóa hoa thuần khiết…”
Hai vị đại ca quen tay thạo việc không để ý tới sự kháng nghị của Ngụy Lai Thu.
Trần Hoài lấy hai bộ quần áo mới từ trong tủ đưa cho Vương Tri Tranh một bộ, ngượng ngùng nói: “Hai bộ này trông như đồ đôi…”
“Ừ, trang phục tình nhân.” Vương Tri Tranh thừa nhận hết sức sảng khoái, vừa bắt đầu cởi quần áo.
“Mặc thế này đi ra ngoài quá công khai.” Trần Hoài cảm thấy da mặt mình vẫn chưa dày tới mức show ân ái trước mặt mọi người.
“Không công khai thì làm sao biết chúng ta là một đôi?” ngữ khí Vương Tri Tranh nói tới cây ngay không sợ chết đứng, hắn đã cởi áo xong, lộ ra thân thể đường nét cân xứng cơ bắp rắn chắc.
“Ngao…. Cho dù nhìn bao nhiêu lần vóc người anh vẫn đẹp như vậy.” Trần Hoài nhịn không được vồ tới sờ soạng, trực tiếp ném trang phục tình nhân ra đằng sau.
Đặc biệt háo sắc.
Lúc trước Vương tổng có nói cơ ngực cơ bụng hắn để anh muốn sờ bao nhiêu thì sờ, hiện tại hắn thực hiện cam kết, thật khiến người ta cảm động.
Vương Tri Tranh bị trêu chọc đế khí huyết cuồn cuộn, vội vàng giữ móng vuốt đang táy máy của người kia lại: “Đừng sờ nữa, nếu không lát nữa chúng ta không tham dự hôn lễ được đâu.”
Trần Hoài nuốt nước miếng, phẫn nộ thu hồi móng vuốt, hầm hừ hạ chiến thư: “Trở về ngủ anh”
Vương Tri Tranh tà mị cuồng quyến nắm cằm Trần Hoài, cúi đầu dùng sức hôn một cái: “Nói chuyện giữ lời.”
Hai người thay quần áo xong đi ra ngoài, Ngụy Lai Thu lập tức cổ vũ huýt sáo vang dội: “Không tồi, liếc mắt đã nhìn ra là một đôi cẩu nam nam trời đất tạo nên.”
Kỳ thực lời nói của Ngụy Lai Thu có một chút khoa trương.
Vương Tri Tranh đặt trang phục từ một hãng quần áo hàng hiệu có tiếng, thiết kế trang nhã vừa có chút sang trọng nhưng lại không phô trương, rất thích hợp để tham dự tiệc tụ họp.
Hai bộ trang phục thật ra cũng không quá giống nhau, mới đầu nhìn thì sẽ không cảm thấy giống cho nên cũng không tính là trang phục tình nhân, thế nhưng phong cách thiết kế, từng chi tiết nhỏ, màu sắc phối hợp lại tương đồng hài hòa,nên khi hai người đứng chung một chỗ, người ta sẽ không liên tưởng ngay hai người là một đôi nhưng lại có cảm giác xứng đôi không nói nên lời.
“Để em chụp cho hai anh một bức.” Ngụy Lai Thu lôi di động ra.
Vương Tri Tranh cũng rất phối hợp, khoác tay lên vai Trần Hoài kéo anh lại gần.
“Thần tiên quyến lữ!” Ngụy tiểu công tử hiếm thấy miệng chó lại ói ra ngà voi, ân cần bổ sung: “Em gửi cho ha.”
Suy nghĩ một chút, lại gửi thêm cho Vương Tri Tranh một tấm, phụ lời: “Mua một tặng một.”
Vương Tri Tranh liếc mắt nhìn tin nhắn, khẽ mỉm cười, ngầm hiểu ý không nói thêm gì.
“Thấy hai người em cũng muốn tìm ban trai.” Cá mắm Ngụy Lai Thu xoay người lại, nửa thật nửa giả cảm khái. (Jer: =))) bố khỉ, cha này tự cong trong vô thức rồi =)))
Vương Tri Tranh không để ý tới Ngụy Lai Thu, nắm tay Trần Hoài ra khỏi cửa.
Dọc đường đi Trần Hoài đều luôn cảm thấy sốt sắng không nói nên lời.
Anh vốn tưởng mình đã điều chỉnh tốt tâm tình, nhưng hóa ra lại không phải vậy.
Đây là lần đầu tiên anh và Vương Tri Tranh dùng danh nghĩa tình nhân xuất hiện trước mặt công chúng, cũng là lần đầu tiên anh công khai bạn trai.
Đây là những chuyện trước đây chưa từng có.
Cho dù đã từng có một người nhưng tên kia lại là bạn học hoặc quean biết bạn bè anh, hoàn toàn không làm được như vậy.
Anh chưa hề nghĩ rằng mình lại có thể đợi được tới ngày hôm nay.
Tựa như những cặp đôi bình thường khác, ở dưới ánh mặt trời, ở trước mặt mọi người, công khai nắm tay nhau, thậm chí là đi tới kết hôn.
Trần Hoài sớm cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đến khi chân chính đối mặt, mới phát hiện tất cả đều không đỡ nổi một đòn.
Vì muốn tiêu trừ nỗi căng thẳng trong lòng, anh không ngừng lướt nét xem tin nhắn của các bạn bè, nghe ngóng tin tức của bạn bè về hôn lễ của Đồng Hân Hân.
[Đồng Hân Hân]: Ông đã tới chưa?
[Đồng Hân Hân]: Mau lên
[Đồng Hân Hân]: Bổn cung khao khát khó nhịn, không thể chờ để thấy bạn trai ông nữa rồi.
[Trần Hoài]: Không nhanh được, hôm nay anh ấy phải tăng ca, đến hơi trễ, chắc tới khi hôn lễ bắt đầu mới có thể tới được.
[Đồng Hân Hân]: [Con trai, ba vô cùng thất vọng vì con]
[Trần Hoài]: Bà bình tĩnh đi có được không, đừng để chồng bà bị dọa mà chạy mất.
[Đồng Hân Hân]: QAQ nhắc tới chồng toi, tôi muốn tự thú một chuyện
[Đồng Hân Hân]: Ông nhất định phải tha thứ cho tôi
[Trần Hoài]: [Choáng váng]
[Đồng Hân Hân]: Không ngờ chồng tôi lại quen biết Nguyên Nghệ Luân, còn biết con tiện nhân kia là bạn học của chúng ta, nên đã mời cả nó…
[Đồng Hân Hân]: Lúc tôi biết thì đã quá muộn
[Trần Hoài]: ….
[Trần Hoài: Tưởng gì, còn tưởng bà cướp trứng gà
Chuyện cướp trứng gà này phải quay trở về thời điểm vừa mới vào năm học, đồng chí Đồng Hân Hân hung hãn xung phong kể chuyện cười trong buổi tập trung lớp lần đầu tiên —-
Có một cô thôn nữ, xách theo một giỏ trứng gà vào trong thị trấn bán, nưa đường gặp một tên thổ phỉ, tên thổ phỉ thấy cô thôn nữ dáng vẻ xinh đẹp, vì vậy liền “Cướp sắc”, cướp xong sợ cô thôn nữ la hét, liền nhanh chân bỏ chạy, cô thôn nữ phủi phủi đất trên người xuống: “Tưởng gì, ta còn tưởng cướp trứng gà chứ?”
Đồng Hân Hân vì câu chuyện này mà thành danh, truyện cười cướp trứng gà cứ thế thành giai thoại để đời.
Bất quá lúc này Đồng Hân Hân cười không nổi, khổ bức mà thở phì phò.
[Đồng Hân Hân]: Không chỉ thế, chồng tôi còn cảm thấy muốn giữ mặt mũi cho tôi, nên đã sắp xếp nó ngồi chung bàn với mọi người.
[Đồng Hân Hân]: Cùng bàn với ông á
[Đồng Hân Hân]: tôi thực sự oan lắm đó
[Trần Hoài]: … tôi sẽ khống chế không đánh nó ở trong hôn lễ.
[Đồng Hân Hân]: nếu ông muốn đánh cũng không sao, tôi sẽ giúp ông giữ nó lại.
[Trần Hoài]: huynh đệ tốt, cả đời!
[Trần Hoài]: yên tâm, vẫn phải giữ mặt mũi cho bà, xong việc sẽ tìm người chụp bao tảo nó lôi vào trong ngõ tẩn cho một trận.
Không thể không nói, sau khi ở cùng Vương Tri Tranh, thói quen ụp bao tải tẩn người cũng đã bị lây nhiễm.
[Đồng Hân Hân]: Vậy tôi giúp ông mua bao tải
[Trần Hoài]: Không cần, nam nhân của tôi sẽ mua O(∩_∩)O
[Đồng Hân Hân]:!!!!
[Đồng Hân Hân]: mau dẫn nam nhân của ông tới, tôi muốn gặp mặt!
Có thể khiến loại người luôn khiêm tốn kín đáo như Trần Hoài chủ động show tình nhân, vậy phải là một cực phẩm nam nhân chiến đấu cơ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]