Trần Hoài lúc này đang khá vui vẻ, chân chó sán lại bên ai đó nói: “Vương tổng, xách vợt hộ anh há?” 
Vương Tri Tranh khẽ cười một tiếng, không nói hai lời ném cái vợt sang cho Trần Hoài. 
Trần Hoài lo sợ tái mét mặt mày tiếp nhận nói: “Vương tổng thật là… giết người không thấy máu.” 
Trong trận cầu vừa rồi, ánh mắt Nguyên Nghệ Luân có thể nói là không thể yêu thương nổi. 
“Vẫn tốt chứ.” Vương Tri Tranh không phản đối: “Thật lao lực, vừa phải tập trung đánh cầu vừa phải thể hiện kỹ năng diễn xuất.” 
Trần Hoài: “… Dường như Vương tổng rất tâm đắc.” 
Thế mới nói con người Vương Tri Tranh không thể đắc tội! 
Nhìn vào vết xe đổ trước đó là biết, chết thế nào cũng không biết. 
Nguyên Nghệ Luân phỏng chừng chỉ có thể ảo não bản thân biểu hiện không tốt bỏ lỡ mất cơ hội ôm đùi người ta, căn bản không nghĩ tới tình cảnh này vốn là do người cố ý tạo thành. 
Vương Tri Tranh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Bình thường không phải Vương tổng làm chuyện này rất tốt sao?” 
Nội tâm Trần Hoài: Không tin! 
Vương Tri Tranh bổ sung: “Dám không tin.” 
Nội tâm Trần Hoài: Tin 
Hai người đi tới chỗ để xe, Vương Tri Tranh đột nhiên dừng lại, dường như suy nghĩ cái gì đó, dừng một chút mới mở miệng nói: “Tuy rằng không biết em và cái tên Nguyên Nghệ Luân kia có quan hệ gì, nhưng tất cả đều đã qua, từ giờ trở đi bên cạnh em sẽ luôn có tôi.” 
Trần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-ket-hon-cung-tong-giam/2793100/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.