Trợ lý ngồi bất động từ nãy đến giờ, chỉ khi có điện thoại hắn mới tìm chỗ khác. Trên sàn vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp, Chu Luân ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện chủ nhân đôi giày ấy là mẹ mình.
"Khúc Hạ sao rồi?" Lan Chi phu nhân thở hổn hển.
Chu Luân lắc đầu: "Phẫu thuật đã lâu rồi nhưng chưa thấy ra."
Lan Chi phu nhân nhéo bắp thịt Chu Luân, mà khổ nổi thịt hắn cứng như đá: "Luân ơi là Luân, sao con vô dụng như vậy hả? Đến cả fan của mình cũng không xử lý được."
"Nếu Hạ có xảy ra chuyện gì, mẹ không tha cho con đâu!"
Chu Luân im lặng cúi gầm mặt. Đây cũng là lần đầu tiên Lan Chi phu nhân thấy hắn bối rối đến như vậy. Lan Chi phu nhân nhịn không được nói thêm.
"Uổng cho thằng bé nó yêu con. Còn con... con nhìn lại mình đi, có làm gì cho nó chưa? Lúc nào cũng hại nó gặp chuyện."
"Mẹ nói gì cơ? Em ấy... yêu con?" Hai chữ "yêu con" nói vô cùng nhỏ, nhưng làm sao qua được đôi tai cực thính của bà. Lan Chi phu nhân tròn mắt nhìn thằng con út của bà. Chợt bà nghĩ đến chuyện gì đó, bà nói lớn, như thể không tin được người trước mặt là con trai của mình: "Con đừng có nói là không biết? Thằng bé nó yêu con cả thế giới đều biết, vậy mà con... tại sao thằng bé nó xui xẻo như vậy, yêu ngay cái thằng không có cảm xúc như con vậy?"
"Mẹ đừng có nhéo con nữa, con không có đau."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-duoc-len-hashtag/2438804/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.