Chu Luân không ngờ là, chẳng bao lâu sau Tố Tố đã đến nhà chính của Chu Luân. Bà Lan Chi đang xúng xính áo quần định ra cửa thì thấy Tố Tố xuất hiện. Bà Lan Chi thấy cô ta đến cũng khá bất ngờ.
"Tố Tố con đến rồi đó hả?"
"Dạ." Tố Tố mỉm cười.
Bà Lan Chi nắm tay cô dẫn vào trong. Nhìn bàn tay mượt mà trắng trẻo của bà Lan Chi trên cổ tay mình, khóe môi cô khẽ cong thành một đường.
Nào ngờ bà Lan Chi lại hỏi: "Thằng Luân với Hạ chưa về. Con kiếm hai đứa nó có việc sao?"
Tố Tố nghe bà Lan Chi nhắc đến Khúc Hạ thì cảm thấy không vui. Tố Tố cảm giác như cả thế giới này đều xoay quanh Khúc Hạ vậy. Điều đó làm Tố Tố cảm thấy bức bối trong người.
Tố Tố giả lả, mỉm cười với bà Lan Chi: "Không có, con đến tìm dì."
"Tìm dì? Ha ha, dì định đi spa, con muốn đi cùng không?"
Tố Tố nghe vậy gật đầu đồng ý.
Tố Tố đợi bà Lan Chi đang tận hưởng cảm giác thư thả mới nói về chuyện Chu Luân đột nhiên nổi giận với cô. Bà Lan Chi ngẫm nghĩ, từ trước tới nay tuy Chu Luân không tỏ thái độ gay gắt với Tố Tố, nhưng cũng không quá nồng nhiệt. Dường như Chu Luân đang nghĩ tới mối quan hệ giao hảo giữa phụ huynh hai nhà nên không tỏ thái độ lòi lõm. Nhưng lần này lại khác, e là có ẩn tình khác mà bà không biết.
Nhà họ Chu có truyền thống bênh vực người nhà, bà Lan Chi cũng vậy. Nhưng bà Lan Chi cũng không thể bệnh vực con trai bà trước mặt Tố Tố. Dù gì đối phương cũng là phụ nữ, cần phải giữ thể diện một chút. Bà Lan Chi chỉ hứa rằng sẽ nói chuyện lại với Chu Luân.
Tố Tố nghe vậy chỉ đành gật đầu đồng ý.
Bà Lan Chi cũng không phải một người ghét ai là tỏ thái độ ra mặt, trừ khi là chuyện không thể chấp nhận được. Bà vẫn hòa nhã, vui vẻ và thi thoảng kể chuyện cười cho Tố Tố nghe. Sau khi đi spa xong bà còn ngỏ ý muốn cùng Tố Tố đi mua sắm, sau đó về nhà bà ăn cơm một chuyến. Tố Tố thấy bà Lan Chi nhiệt tình như vậy nên cho rằng bà sẽ biết cách khuyên Chu Luân mà thôi.
Hơn nữa, việc Tố Tố tự tin đến như vậy là do ngày xưa bà Lan Chi từng tiếc nuối sao Tố Tố không phải là con dâu của bà.
Nhưng không có ngờ, bữa cơm hôm ấy Chu Luân đột nhiên về nhà chính.
Lúc bà Lan Chi thấy hắn về cũng khá bất ngờ.
"Sao con về mà không gọi điện trước cho mẹ?"
Nếu gọi điện trước hắn sẽ không biết nhà mình có khách bất ngờ. Hắn chỉ nói cho bà biết là chiếc túi hàng hiệu hắn đã săn được nay về rồi, định bụng mang về cho bà bất ngờ.
Bà thấy hắn có thái độ xa cách với Tố Tố rất rõ ràng, nhưng giữa hai đứa có chuyện gì bà không tiện hỏi. Bà không thấy Khúc Hạ đâu liền nhỏ giọng trách cứ: "Sao không dẫn thằng bé về ăn cơm? Mẹ muốn xem xem vết thương trên tay nó thế nào rồi."
"Vẫn ổn. Hôm nay em ấy có buổi biểu diễn sân khấu ở phố đi bộ nên không về được." Vừa nói Chu Luân vừa liếc nhìn Tố Tố ngồi ở sofa.
Bà Lan Chi nghe vậy chỉ nói lần sau nhớ dẫn Khúc Hạ về.
Không bao lâu sau ông Nghiêm về. Thằng nhóc Minh Anh đói meo râu từ lâu, vừa vào cửa đòi ăn cơm không thôi. Thấy con trai và con dâu cũng về, quản gia gọi người làm dọn cơm lên.
Tố Tố như con gái ruột của họ, dễ dàng tìm đề tài nói chuyện với người lớn. Ai nấy đều cười vui vẻ, ngoại trừ Chu Luân và nhóc Minh Anh.
Dùng cơm xong, Chu Luân đi dạo ở vườn hoa để tiêu cơm. Nhóc Minh Anh ồn ào đòi xem phim hoạt hình nhưng bị bố mắng, phải học bài xong mới được xem. Bà Lan Chi với ông Nghiêm về phòng. Trước khi đi bà vỗ vai Tố Tố khuyên bảo: "Vừa khéo thằng Luân về, hai đứa giải quyết khúc mắc đi. Người lớn như dì không tiện xen vào chuyện riêng của con trẻ."
Tố Tố thầm mắng bà Lan Chi cũng chả được tích sự gì, cái gì cũng phải đợi cô ra tay.
Tố Tố đi theo Chu Luân, cố gắng tìm đề tài để gợi mở câu chuyện, nào ngờ Chu Luân đã tự lên tiếng trước: "Hình như tin nhắn không có giá trị với cô."
"Lời tôi nói, cô quên rồi."
"Em cũng muốn nói chuyện này với anh. Anh đừng có một hai vu khống cho em!"
Tố Tố bị Chu Luân trừng mắt mà hơi lùi bước, nhưng ngay sau đó cô ta cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh không thể chuyện gì cũng đổ lỗi cho em được."
Chu Luân nhếch môi cười: "Nếu cô không làm thì sợ gì bị người khác đổ lỗi. Với bản tính của cô, việc cô không làm mà bị vu oan thì sớm mời luật sư hoặc làm mọi chuyện dữ lên rồi."
Bị Chu Luân nói như thế, Tố Tố cảm thấy bị tổn thương, khóe mắt ửng đỏ lên như muốn sắp khóc tới nơi: "Ngày trước anh không đối xử lạnh lùng với em như vậy. Vì sao từ khi Khúc Hạ, anh..."
Chu Luân cắt ngang lời Tố Tố đang nói: "Cho dù Khúc Hạ không xuất hiện, chúng ta cũng không thể thành một cặp được. Tố Tố, không, Tố Linh, chuyện ngày xưa chắc cô quên rồi? Tôi là người bình thường, cho nên tôi rất nhớ rõ chuyện ngày xưa."
Tố Linh là tên thật của Tố Tố, và khi Chu Luân muốn cắt đứt quan hệ với ai đó, hắn sẽ gọi tên thật của người đó.
Tố Tố kinh hãi, đôi mắt mở to: "Nhưng chuyện đó không liên quan đến em."
"Cô nghĩ... tôi tin không?" Chu Luân nở một nụ cười trào phúng.
Tố Tố nói lảng sang chuyện khác: "Không lẽ anh bắt em quản lý fan? Fan anh cũng đông như vậy, anh có quản lý được không?" Tố Tố uất ức, nước mắt đã lăn dài trên hai gò má có tô phấn hồng.
Có thể người khác thấy mỹ nhân khóc liền xiêu lòng, ăn nói nhún nhường hơn, nhưng tiếc đây là Chu Luân.
"Ít ra tôi không kêu fan của mình tạt axit ai đó. Tố Linh, hay cô muốn tôi làm lớn chuyện ra, mởi công an vào cuộc. Vừa khéo, tôi cũng muốn như vậy." Chu Luân cười khinh thường.
"Tố Linh, nếu cô vẫn muốn phụ huynh hai gia đình vẫn còn qua lại thì ngưng cái trò giả tạo này lại."
Tố Tố im lặng, không có lời nào biện minh được nữa.
Cảnh Hoàng có một buổi quay review thức ăn tại một quán kết hợp giữa bar và nhà hàng. Thức ăn ở đây khá ngon, giá thành hợp lý nên Cảnh Hoàng khen không dứt lời. Đợi đến khi anh ta ăn đến món cuối cùng, đạo diễn mới kêu mọi người nghỉ ngơi một chút rồi quay tiếp phân đoạn Cảnh Hoàng review không gian quầy bar.
Cảnh Hoàng định bụng đi dạo một vòng xem không gian bar trước. Nào ngờ, anh chàng bartender đứng ở quầy phía nam đã làm anh ta dừng lại.
"Gia Thành?"
Cảnh Hoàng không ngờ lại gặp Gia Thành trong chỗ này. Anh ta bước nhanh tớ quầy bar, nhìn người phục vụ ăn mặc chỉn chu trước mặt. Bộ vest bó sát người, ôm lấy vòng eo thon và tôn bờ ngực căng của Gia Thành. Cảnh Hoàng nuốt khan, muốn nhào lên xé một miếng ra, để xem cơ thể bên trong người đó trắng mịn đến cỡ nào.
"Sao cậu lại ở đây?"
Gia Thành ngạc nhiên khi thấy Cảnh Hoàng cũng ở đây, nhưng nhìn ekip nhỏ ở phía sau liền hiểu ra người này đang review. Gia Thành lịch sự đáp: "Tại sao tôi không được ở đây? Tôi làm bartender có gì phải ngại. Còn anh, một diễn viên nổi tiếng để cái mặt hớ hênh như thế này vô quán bar, không sợ có người chụp ảnh lén up lên mạng à?"
Cảnh Hoàng nhếch môi cười: "Xời, tôi đang review, ai dám chụp hình bôi bác tôi?" Cảnh Hoàng nhìn Gia Thành một lượt.
Gia Thành cảm giác da gà da vịt nổi hết lên rồi. Ánh mắt của Cảnh Hoàng lạ lắm, tựa như một con báo đang nghiền ngẫm ngắm nhìn con mồi.
Cảnh Hoàng khẽ cười: "Nếu tôi có ảnh chụp lén trên mạng thì chỉ có cậu là thủ phạm thôi."
Gia Thành mím môi, không cãi với Cảnh Hoàng. Anh ta nhíu mày: "Sao cậu lại làm công việc này, rất dễ bị người khác sờ mó."
Gia Thành đáp: "Tôi cần tiền."
Cảnh Hoàng ngả ngớn: "Tôi cho em tiền."
"Không cần. Tôi có tay chân, tự kiếm được."
"Ha ha, có tay chân mà kiếm trúng cái thằng không ra gì, có vợ, suýt hại em bị đánh ghen rồi, tay chân em xui xẻo phết, để tôi cho em tiền an toàn hơn."
Gia Thành cảm kích Cảnh Hoàng đã giải quyết giùm anh chuyện cắt đứt dây mơ rễ má với gã tình nhân có vợ kia. Nhưng Gia Thành không ngờ Cảnh Hoàng cũng là loại ngưởi chẳng ra gì.
"Ha, đàn ông, ai cũng như nhau chỉ được cái miệng." Gia Thành mỉa mai.
Cảnh Hoàng đắc ý cười hì hì, nghiêng người chống cằm nhìn người đẹp trước mặt: "Cưng à, em cũng là đàn ông."
Gia Thành mím mím môi, đành sửa lại: "Đàn ông có tiền ai cũng như nhau, chả ra gì."
Cảnh Hoàng cảm thấy người này thú vị lắm, định chọc ghẹo thêm vài câu thì điện thoại đổ chuông. Màn hình hiển thị số điện thoại của Tố Tố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]