Mùa đông đến như dự kiến, không khí se lạnh khiến ai cũng cảm thấy ngái ngủ.
Lưu Vũ bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc, Lâm Mặc quay người hỏi trêu Châu Kha Vũ đang nằm ra bàn nhắm mắt dưỡng thần: "ây, không phải hai cậu yêu sớm bị phát hiện rồi Lưu Vũ bị gọi lên uống trà đấy chứ?"
Nam sinh cấp ba nọ mặt ửng đỏ, không biết là vì lạnh hay vì nghe thấy hai chữ "yêu sớm."
Cậu ngẩng đầu phản bác: "......không có yêu sớm."
Quái gì cơ! Lâm Mặc đại thụ trấn kinh.
"Không phải chứ, hai người không phải chưa tỏ tình rồi ở bên nhau đấy chứ?"
Tuy rằng không công khai nói hai người là một cặp, nhưng ai ai cũng mặc nhận bọn họ là một đôi, quan hệ của bọn họ như vậy rồi còn chưa là một đôi quả chẳng đúng kịch bản chút nào.
Châu Kha Vũ xấu hổ nói: "đúng là chưa...."
Lâm Mặc lần nữa bị lời nói của Châu Kha Vũ kích động.
"Cạn lời mà, hai người cũng đều đã cái này cái kia rồi mà còn không công khai, chơi mập mờ gì chứ?"
Châu Kha Vũ cũng cảm thấy lời Lâm Mặc nói có lý.
"Tôi thấy cậu ấy cũng không chủ động công khai, tôi sợ tôi quá đường đột sẽ doạ sợ cậu ấy......"
Lâm Mặc quả thực phục cái kiểu suy nghĩ này, nói: "đợt trước tôi nghe Tiểu Vũ nói cuộc thi ở nước T hình như sắp bắt đầu rồi, cậu thì ở lại trong nước từ từ mà đợi đi, nước T tư tưởng rộng mở, ngỡ như Tiểu Vũ đi sang bên đó gặp được chân mệnh thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-bien-thanh-omega-thi-phai-lam-sao/1053506/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.