Châu Kha Vũ khó khăn dậy được buổi sớm, vì hắn đánh cược thua rồi, cần phải dậy đi mua bữa sáng cho Lưu Vũ.
Nhưng trùng hợp lại dậy đúng giờ cao điểm, hắn cảm thấy với tần suất xếp hàng như vậy nếu đến lượt hắn cũng phải ngày mai mất, ngó nhìn trái phải phát hiện ra nhưng cửa hàng ăn sáng đều đã chật kín.
"Ày, tới cũng tới rồi."
"Vũ ca Vũ ca"
Trương Gia Nguyên từ sau nhìn thấy Lưu Vũ chơi bóng, bái phục cận mực, gọi người từ toàn tên đổi thành ca.
"Sao Châu Kha Vũ còn chưa tới chứ, còn hai phút nữa là vào tiết học rồi."
"Tôi cũng không biết." Lưu Vũ lấy ra nhân thiết của mình nở một nụ cười chuẩn mực đáp lại Trương Gia Nguyên.
Thích tới thì tới! Không tới tốt nhất!!!
Lâm Mặc sớm đã nhìn thấu Lưu Vũ chỉ cảm thấy nụ cười này của cậu khiến Lâm Mặc sởn lên gai ốc.
"Châu Kha Vũ không phải là bị thua anh xấu hổ quá lên nghỉ học luôn rồi chứ!"
Lời nói vừa dứt cửa phòng phía sau liền bị bật mở.
"Ai nói tôi nghỉ học?"
Một túi bóng lớn đặt lên bàn học Lưu Vũ.
Cậu nghỉ hoặc mở ra, bánh bao nóng hổi thơm nồng chồng lên như ngọn núi nhỏ, đây có lẽ đến 10 20 cái ấy chứ.
Lâm Mặc cảm thấy Châu Kha Vũ hình như có bánh lớn.
"Cậu không phải tính một lần mua cả luôn bữa sáng trong 1 tháng đấy chứ?"
Châu Kha Vũ trong lòng suy nghĩ mình còn lâu mới thất đức như vậy, phản bác nói:
"Tôi đây không phải không biết câu ấy thích ăn nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-bien-thanh-omega-thi-phai-lam-sao/1053498/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.