🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người dịch: Chuk Chuk.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Cơn mưa đêm nay dường như đặc biệt kéo dài, không có dấu hiệu dừng lại, vô số giọt nước rơi xuống, khuấy động trên mặt đất như làn khói trắng.

Vệ sĩ đứng phía sau Ôn Lý, cầm một chiếc ô màu đen cách ly cô với thế giới dơ bẩn, tạo ra một thế giới nhỏ tương đối đầy nắng cho cô.

Ôn Lý lần đầu tiên nghe thấy tiếng động dữ dội, cô vừa mới trải qua một cơn sợ hãi, phản ứng của cô có chút chậm chạp, cô chậm rãi quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn thấy Trần Hạc Chinh xuất hiện từ phía sau Lương Chiêu Huy.

Chàng trai mặc quần áo đen, tóc đen, có dáng người cao thẳng, đôi chân dài cùng với tấm lưng thẳng. Ngay cả khi đứng trong một con hẻm tối và hẹp, anh vẫn toát ra khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo.

Vốn là một người thờ ơ với thế giới phàm trần, lúc này toàn thân anh tràn ngập khí hơi thở hung dữ không thể che giấu. Anh hung dữ như ác thần trong truyền thuyết, khiến người ta phải sợ hãi.

Trần Hạc Chinh mím môi, đôi mắt tối sầm đến mức dường như có sức nặng thực sự. Anh hoàn toàn không ngồi trên chiếc Aston ở đầu ngõ. Anh đã đi sâu vào con hẻm, im lìm trong bóng tối.

Anh không cầm ô, người ướt sũng, tóc ướt đẫm, thân hình thẳng tắp trông như một lá cờ. Điều mà Trần Hạc Chinh đang chờ đợi là khoảnh khắc Lương Chiêu Huy buông Ôn Lý ra, vì vậy mục tiêu của anh chính xác là ra tay với tên kia.

Bước chân của anh nhẹ nhàng nhưng động tác lại rất nhanh, anhmột tay nắm lấy những lọn tóc xoăn sau gáy của Lương Chiêu Huy, buộc hắn phải ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt hốc hác, nước da tái nhợt.

Mưa rơi lộn xộn vào mặt Lương Chiêu Huy, xộc vào mũi khiến hắn khó thở, phổi đau như dao đâm.

Lương Chiêu Huy chưa kịp cầu xin sự thương xót thì Trần Hạc Chinh đã bất ngờ dùng sức túm lấy tóc của Lương Chiêu Huy, dùng đầu đập vào cửa kính ô tô khiến các khớp ngón tay của anh chuyển sang màu xanh trắng, đánh rất mạn và hung ác .

Phịch một tiếng, thân xe rung lắc dữ dội.

Kính vỡ văng vào xe và rơi xuống chân Trần Hạc Chinh. Mưa rơi xuống, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.

Một loại ánh sáng tàn nhẫn.

Một lúc sau, Lương Chiêu Huy bất tỉnh, thậm chí không thể thốt ra một tiếng hét nào. Sóng mũi bị vẹo, răng cửa rơi ra, máu chảy ra từng dòng, bị mưa cuốn trôi.

Trần Hạc Chinh được huấn luyện từ khi còn nhỏ, Trần Hạc Nghênh vốn dĩ lạnh lùng tàn nhẫn, không chịu bị thua thiệt, từ nhỏ đã nuôi dạy em trai theo kiểu khắc nghiệt, đặc biệt mời các chuyên gia từ nước ngoài về để dạy cho anh cách phòng thủ, cách phát huy lực và cách đánh bại đối phương chỉ bằng một chiêu thức.

Tuy nhiên, Trần Hạc Chinh rất ít khi động thủ, bên cạnh anh lúc nào cũng có vệ sĩ và tài xế, chỉ cần cảm thấy không thoải mái, nói một tiếng, sẽ có người giải quyết vấn đề thay anh. Anh cũng không phải là loại người thích dùng vũ lực, hoặc loại người giải quyết vấn đề bằng nắm đấm hay để bản thân mình đầy những vết thương. Anh không thích nhìn cái vẻ ngoài nhếch nhát của bản thân mình.

Nhưng hôm nay, trong đêm mưa hỗn loạn này, Trần Hạc Chinh đã mất hết bình tĩnh và kiêu hãnh, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ -

Anh muốn mạng sống của Lương Chiêu Huy.

Anh muốn Lương Chiêu Huy chết không toàn thây.

Lương Chiêu Huy thân hình cao lớn nhưng bên trong sớm bị rượu bia thuốc lá, mỹ nhân móc sạch, như cây gỗ mục bị mối ăn, dễ bị tấn công. Trần Hạc Chinh tấn công Lương Chiêu Huy chỉ bằng một chiêu thức làm cho hắn ngã xuống và biến thành một quả cầu bùn không thể nhấc lên được.

Chỉ như vậy là không đủ.

Trần Hạc Chinh ánh mắt âm trầm, dáng người cao lớn thẳng tắp xuyên qua màn mưa, anh khi đang làm việc gì đó không quen nói chuyện, anh cứ như vậy tàn nhẫn, sức mạnh to lớn, mùi vị khát máu toát ra từ trong xương như một con sói đói.

Anh tóm lấy cổ áo của Lương Chiêu Huy, kéo thân thể hoang tàn lên rồi giơ nắm đấm ra đòn lần nữa. Ngay cả vệ sĩ ở một bên tâm trạng không khỏi thấp thỏm, lo lắng nếu có người chết thì phải làm sao.

Trước khi nắm đấm của anh rơi xuống lần nữa, hai giọng nói lần lượt vang lên, kêu gọi anh dừng lại.

"A Chinh——"

"Dừng tay."

Người gọi tên anh là Ôn Lý, cuối giọng rõ ràng là có tiếng khóc yếu ớt và mỏng manh. Cô muốn đi tới và ngăn Trần Hạc Chinh tiếp tục động thủ. Không đáng để hy sinh bản thân vì một thứ rác rưởi.

Tuy nhiên, vệ sĩ đã giữ vai Ôn Lý lại và ngăn cô di chuyển.

Giọng nói còn lại nặng nề hơn, mạnh mẽ nhưng thong thả hơn nhiều, phát ra từ——

Cửa chiếc Maybach không biết lúc nào đã bị đẩy ra, Trần Hạc Nghênh bước ra khỏi xe. Anh ta dường như mới tham dự buổi tiệc, áo vest đã cởi ra, vắt trên khủyu tay, tóc được tạo kiểu vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán.

Trần Hạc Nghênh có đôi mắt một mí với những đường nét rất cứng cáp, hình dáng xương mày đặc biệt sắc sảo. Toàn thân không có một chỗ dư thừa nào, khí chất lẫn hình dáng đều xuất chúng.

Với sự xuất hiện của Trần Hạc Nghênh, bầu không khí trong con hẻm càng trở nên u ám hơn. Vệ sĩ mặc đồ đen đứng đằng sau cầm ô cho anh, ngay cả trong cơn mưa xối xả như vậy, ống quần của Trần Hạc Nghênh không bị ướt.

Toàn thân sạch sẽ nhưng lại lạnh lùng và cường thế.

"Mày bao nhiêu tuổi, còn dùng bạo lực khống chế bạo lực?", Trần Hạc Nghênh nhíu mày, thanh âm không cao, nhưng từng chữ trong lời nói có phần trách cứ, "Không ngại mất mặt, không ngại vấy bẩn sao? Những thứ dơ bẩn như vậy có đáng để mày ra tay động thủ không?".

Trần Hạc Nghênh lên tiếng, vệ sĩ lập tức hiểu ra, nhanh chóng bước tới, kéo Lương Chiêu Huy đang hấp hối ra khỏi Trần Hạc Chinh.

Hai tên vệ sĩ phụ trách kéo người, một người ôm Trần Hạc Chinh ở phía sau, hạn chế động tác của anh, đồng thời thấp giọng khuyên nhủ: "Thiếu gia, chuyện này giao cho chúng tôi, ngài không nên động thủ, nó không đáng."

Toàn thân Trần Hạc Chinh chứa đầy sát khí. Anh thở mạnh, ngẩng đầu lên để mưa rơi vào mặt, đè nén sự bạo lực không thể kiểm soát trong cơ thể.

Trần Hạc Nghênh nhìn Trần Hạc Chinh mất kiểm soát với đôi mắt lạnh lùng,  anh ta dần dần quay đầu lại nhìn về phía Ôn Lý.

Ánh mắt chứa đựng sự ghê tởm và căm ghét giống như một cái tát thẳng vào mặt trước mặt rất nhiều người: vệ sĩ, tài xế và người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, tiếng gió thổi như đập vào mặt Ôn Lý.

Ánh mắt của anh ta như tát vào mặt cô, đánh cho cô không còn một chút tôn nghiêm, khiến cho cô cảm thấy chật vật.

Những lời nói của Trần Hạc Nghênh bề ngoài là nhằm vào Lương Chiêu Huy, nhưng chúng cũng nhắm vào Ôn Lý.

Người em trai được anh nâng niu trong tay, cưng chiều, trân trọng, muốn nhặt hết các vì sao trên trời bày trước mặt để làm cho anh hài lòng nhưng lại bị cô liên lụy hết lần này đến lần khác.

Năm năm trước đã như vậy, năm năm sau vẫn như vậy.

Cô dường như đã gây rắc rối cho Trần Hạc Chinh, và cô sẽ chỉ gây rắc rối cho anh ấy.

Ôn Lý đột nhiên cảm thấy đêm nay mưa cực kỳ lạnh, lạnh thấu xương. Cô có chút muốn khóc, lồng ngực lại ướt đẫm axit đắng.

Nhưng cô cảm thấy mình không nên khóc hay lộ ra vẻ mặt mong manh bất lực, càng tạo cơ hội cho Trần Hạc Nghênh khinh thường cô.

Ôn Lý mím môi, kìm nén nước mắt. Cô được vệ sĩ đưa cho chiếc áo khoác khoác lên vai, những ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt túm lấy chiếc váy để che đi nhiều vết hằn trên cơ thể——

Chiếc váy bị ố và rách trong quá trình dằn co, vết bẩn lộ rõ. Trên cổ và má đều có dấu vết xanh đỏ của Lương Chiêu Huy.

Ôn Lý rũ mắt xuống, xuyên qua làn nước trên đường, cô nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trong đó - bẩn thỉu, bừa bộn và xấu hổ, giống như một kẻ ăn xin.

Đặc biệt là khi đối mặt với vẻ ngoài sạch sẽ của Trần Hạc Nghênh, cô trông càng nhếch nhác hơn.

Làm sao có thể bẩn như vậy?

Toàn thân bẩn thỉu.

Những giọt nước mắt tích tụ trong mắt chua chát đến mức cô không thể kiềm chế được và sắp rơi ra ngoài.

Đang lúc Ôn Lý sắp suy sụp tinh thần thì bỗng nhiên toàn thân ấm áp.

Cô có cảm giác như đang được ôm, hơi thở mát lạnh như lá bạc hà chiếm lấy hơi thở và nhịp tim của cô.

Ôn Lý ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước, chậm rãi đưa ánh mắt từng tấc lên trên, nhìn thấy đôi mày đen nhánh của Trần Hạc Chinh. Đôi mắt anh thật đẹp, sự tức giận vẫn còn đó, khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào mắt Ôn Lý, chúng trở nên dịu dàng như màu xanh thẳm của đại dương.

Ấm áp, mềm mại, như bao dung và ôm lấy cô.

"Sợ hãi sao?"

Giọng nói của Trần Hạc Chinh rất nhẹ nhàng và mềm mại.

Anh một tay ôm Ôn Lý, một tay lấy ô từ tay vệ sĩ, cầm hộ cô, đồng thời chặn ánh mắt của Trần Hạc Nghênh, ngăn cản Trần Hạc Nghênh tiếp tục hù dọa cô.

"Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt em nữa." Anh nói.

Mưa không hề giảm chút nào, ập vào mạnh mẽ khiến nước mắt Ôn Lý rơi xuống.

Cô trốn trong vòng tay của Trần Hạc Chinh, được anh ôm lấy, sự khủng hoảng, luống cuống, chật vật và đau đớn tích góp từng tí trong đêm nay, vào giờ khắc này đều bộc phát ra hết.

Lương Chiêu Huy như cọng bún, bị vệ sĩ của nhà họ Trần kéo đi, đưa lên xe. Trách nhiệm tiếp theo sẽ do đội ngũ pháp lý của Đường Hòa đảm nhận. Họ có nhiều cách để khiến một thứ rác rưởi phải trả giá gấp đôi.

Ôn Lý khóc lớn, toàn thân run rẩy. Trần Hạc Chinh không nói, chỉ giang rộng vòng tay của mình, ôm cô càng chặt hơn, cẩn thận ôm cô đi đến chỗ đỗ xe.

Sau khi đi được vài bước, đã đến trước mặt Trần Hạc Nghênh.

Trần Hạc Nghênh đứng dưới chiếc ô và lặng lẽ nhìn họ. Thấy Trần Hạc Chinh nghiêng ô che trên đầu của Ôn Lý, một nửa người của anh bị mưa làm cho ướt sũng, nhìn thấy tóc và quần áo của anh ướt đẫm, cũng nhìn thấy trên khớp ngón tay của anh rỉ máu, đó là do đánh Lương Chiêu Huy để lại.

Người em trai luôn kiêu hãnh, sạch sẽ và ngăn nắp của anh lại một lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Nó giống như một cuộc giằng co thầm lặng nhưng căng thẳng.

Hai anh em im lặng nhìn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.