Tuy rằng giọng điệu của Trịnh Gia Tuần có hơi không thân thiện, làm ra bộ dạng "Đừng có mà động đậy, chị đây tới là để kiếm chuyện", thế nhưng Ôn Lý lại cảm thấy trên người cô nàng không có chút ác ý, nhìn cô nàng giống như một con mèo Ragdoll xinh đẹp và kiêu hãnh.
Trịnh Gia Tuần không làm Ôn Lý sợ hãi, nhưng lại làm Vưu Thiến có chút hoảng sợ. Cô bé có chút rụt rè, lén kéo tay áo Ôn Lý, thấp giọng hỏi: "Chị Ôn Lý, chị và cô ấy cãi nhau sao? Nếu không, để tôi đi gọi cho Từ tổng, ông ấy đang ở trên lầu ba."
Vưu Thiến sợ Ôn Lý bị bắt nạt nên muốn tìm ông chủ bộ phận hành chính làm chỗ dựa cho mình.
Ôn Lý bị lòng tốt trong sáng này sưởi ấm, cô dùng khăn giấy lau chóp mũi cho Vưu Thiến, giúp cô lau đi giọt mồ hôi mỏng manh, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, tôi đi nói với Trịnh lão sư vài câu, sau đó quay lại giúp cô trang trí hội trường."
Theo động tác, mùi thơm từ trên người Ôn Lý lan ra nhẹ nhàng, mùi rất dễ chịu, không biết là mùi nước hoa hay mùi giặt của hãng nào. Hương thơm ấy tạo nên một bầu không khí tựa như những bông hoa sơn chi (hoa dành dành) trắng muốt ướt đẫm trong mưa, trong trẻo, vô hại và sạch sẽ.
Không hiểu sao, Vưu Thiến có chút đỏ mặt, cô cho rằng sự dịu dàng có lẽ còn nguy hiểm hơn sắc đẹp.
Cảm giác mềm mại và tinh tế đó thật sự rất ấm lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay/3344153/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.