Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Trần Hạc Chinh giải quyết Ngũ Nhân Nhân xong, quay trở lại sân bóng, Ôn Lý đã biến mất. Anh cũng không ở trên sân lâu, xoay người đi thẳng đến phòng y tế của trường.
Chạy suốt quãng đường, mái tóc đen của anh ướt đẫm mồ hôi nhưng anh không hề tỏ ra chật vật mà ngược lại toát ra khí chất thể thao, một cảm giác sắc bén đến ngột ngạt.
Cửa phòng y tế mở ra một nửa, Trần Hạc Chinh đến gần, còn chưa kịp gõ cửa đi vào, liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, giống như đang đùa giỡn với ai đó, nói: "Nếu đau quá, em có thể khóc, tôi sẽ giữ bí mật cho em, tuyệt đối không nói cho ai hết."
Sau đó, giọng nói mềm mại mà anh quen thuộc nói với giọng khóc:
"Em không muốn khóc!"
Bàn tay đang định gõ cửa bị khựng lại giữa không trung.
Trần Hạc Chinh cau mày, một cơn đau rõ rệt chạy dọc cơ thể anh.
Người vừa lên tiếng tựa hồ có chút luống cuống, lạnh lùng nói: "Đừng khóc."
Đừng khóc.
Một cơn gió lạnh dường như từ dưới đất bốc lên, xẹt qua Trần Hạc Chinh, khiến toàn thân anh lạnh như băng, ngay cả máu thịt cũng đông cứng lại.
Hành lang bên ngoài phòng y tế trống rỗng, không nhìn thấy người nào, bên ngoài quá yên tĩnh, bên trong tiếng ồn ào cũng trở nên rõ ràng.
Xuyên qua cánh cửa khép hờ, Trần Hạc Chinh nghe thấy tiếng nức nở cố ý kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay/2512215/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.