Dường như không để ý chút lạnh lẽo ẩm ướt trên mặt cỏ, Long Vân Kết nằm trên thảm trải trên đất ngâm nga, để gió núi thổi qua cơ thể phẳng lặng của cô ấy.
Mặc dù cô ấy rất gầy, nhưng cánh tay lại vạm vỡ, Liên Châu ngồi trong lều nhìn Long Vân Kết một cách vô cảm, trong đầu nghĩ, làm sao cô ấy có thể xé A Bộ thành bảy tám mảnh như vậy.
Liên Châu tóc lạnh xõa sau lưng, sắc mặt tái nhợt hơn bao giờ hết, môi lúc này run rẩy như bông hoa tuyết sắp vỡ tan tành sau một trận cuồng phong. Long Vân Kết là một kẻ điên, Lý Phục Thanh cũng vậy, nhưng ít nhất hắn không có sở thích hành hạ biến thái, Liên Châu tự an ủi mình như vậy.
Lý Phục Thanh mặc áo lông ngồi bên đống lửa, ánh lửa đỏ rực phản chiếu gương mặt của hắn một chút dịu dàng, cùng một nụ cười nhẹ nhàng trên khóe miệng. Hắn luôn luôn như vậy, bất cứ lúc nào cũng khoác lên mình một tấm da nhìn như vô hại.
Hắn trò chuyện cùng Long Vân Kết đang nói chuyện với nhau, thương lượng nếu như có người phát hiện thi thể của A Bộ thì bọn họ phải làm thế nào để ứng phó.
Liên Châu rời ánh mắt khỏi Long Vân Kết và quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, một nỗi hận thù trào lên trong lòng.
Liên Châu cực kỳ mệt mỏi, cô là đóa hoa rơi theo dòng nước chảy trôi về nơi xa, sau khi chiến đấu với các vì sao, một tia sáng le lói cuối cùng cũng dần vụt tắt, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949807/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.