"Cho em một chút thời gian để suy nghĩ." Liên Châu bình tĩnh nhìn anh, khóe mắt vương ý cười dịu dàng. 
Thần sắc Du Úc tự nhiên gật đầu, tay lại hung hăng véo đùi mình dưới gầm bàn, đề phòng mình mừng như điên quá độ sẽ nhảy múa ngu ngốc trước mặt cô. 
Sau bữa tối, hai người đi dạo dọc theo bờ hồ. Du Úc tự nhiên nhắm tay Liên Châu, cô cũng không cự tuyệt. Không giống với sự lạnh lẽo của Lý Phục Thanh, bàn tay của Du Úc rất ấm áp, ngay cả vào tháng 7 cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu. 
Mấy đứa trẻ phía sau vui vẻ chạy ra bên cạnh bọn họ, tụ tập về phía cửa hàng đồ chơi ở phía trước. Liên Châu bị một bóng dáng quen thuộc hấp dẫn, cô lập tức nhận ra, men rượu cũng mạnh mẽ vơi đi phân nửa. Là Corgi. 
Cô yêu quý Corgi nhưng đồng thời nỗi sợ hãi khi bị nó nhận ra cũng ùa vào lòng, Liên Châu nhất thời không biết phản ứng thế nào, kéo Du Úc xoay người đi về hướng ngược lại. 
Du Úc quay đầu lại nhìn đám trẻ con kia: "Sao vậy?" 
Liên Châu nói: "Em để quên điện thoại ở nhà hàng." 
Du Úc đang muốn nói rằng điện thoại của cô vẫn ở trong túi cô thì một giọng nói non nớt vang lên phía sau: "Dì ơi!" Một tiếng này rõ ràng là gọi Liên Châu. 
"Dì Khương!" Corgi vừa gọi vừa chạy như bay tới, mấy đứa nhỏ đi theo cũng nhìn một lát rồi ùn ùn kéo đến, đồng loạt đứng trước người Liên Châu. 
Đầu Corgi lúc này đã cao đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949800/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.