Gần đây trong tiểu khu luôn có người thích nhìn Liên Châu nhiều hơn vài lần, thậm chí có người còn cố ý thì chào hỏi cô chỉ để nói với người bên cạnh "chính là cô ta". Nhiều lần, Liên Châu đã tạo thành thói quen không chớp mắt đến cùng, người khác coi cô là một miếng thịt, cô cũng coi người khác là thịt.
"Tiểu Khương! Tiểu Khương!" Mẹ Phỉ Phỉ kéo Phỉ Phỉ bước nhanh về phía Liên Châu dưới một cây cọ, giày cao gót kêu cốp cốp.
Liên Châu có hơi kinh ngạc, đứng lại: "A?"
Trong lòng Liên Châu rất rõ ràng, lời đồn đãi trong tiểu khu về mình hơn phân nửa là từ miệng mẹ Phỉ Phỉ nhiệt tình truyền ra ngoài.
Hôm nay mẹ Phỉ Phỉ ăn mặc rất tỉ mỉ, kẻ mắt đánh má hồng, mặc váy lụa, tinh thần sảng khoái, đáng tiếc trên mặt lại mang vẻ quan tâm từ trên cao nhìn xuống: "Đã lâu không gặp cô, sao lại thành bộ dáng như thế này? Gần đây rất mệt mỏi nhỉ."
Liên Châu gật đầu, thản nhiên nói: "Vẫn tốt."
Mẹ Phỉ Phỉ nhếch miệng, thở một hơi từ mũi ra giống như đang nghĩ gì đó, một lát sau tròng mắt đảo quanh: "Cô rất xinh đẹp, có gì phải lo lắng, cùng lắm thì tìm một tên ngốc nhiều tiền, sau này vẫn sống thoải mái, cô nói có đúng không?"
Những lời nói không vừa mắt kết hợp với cảm giác vượt trội không thể che giấu được, mẹ Phỉ Phỉ trông như một miếng bánh ngọt lên men, cuối cùng Liên Châu cũng xác nhận được ánh sáng trong mắt mẹ Phỉ Phỉ là đắc ý. Cô cười cười, ghé đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949795/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.