Lái xe trở về thành phố mất hơn nửa tiếng, Liên Châu và Du Úc uống qua cà phê đều đã đói bụng. Đi bộ đến nhà ăn trong viện dưỡng lão nhìn một vòng, chỉ còn lại canh nguội sót lại nên đành phải đi đến lề đường tìm kiếm. Khu vực này khá vắng vẻ, hai người nhìn thấy một tiệm McDonald's gần đó như vớ được kho báu vội vàng đi vào.
"Không trúc thì người tục, người gầy có thể vỗ béo. (*)" Sau khi Du Úc cắn một miếng cánh gà vào miệng, vừa thổi vừa cảm thán.
(*) Bài thơ của Tô Đông Pha:
Cả bài thơ: Thà ăn cơm không thịt, Ở không thể thiếu trúc. Không thịt khiến người gầy, Không trúc khiến người tục Gầy có thể mập ra, Sĩ tục đành hết thuốc.
"Quả nhiên văn hóa nhân loại chỉ phát triển sau khi được ăn no." Liên Châu cười nói. Cô vừa cầm lấy một cánh gà nướng thì các nhân viên chăm sóc trong viện dưỡng lão đã gọi, cô cong đầu ngón tay út lên: "Tiểu Chu, sao thế?"
"Cô Khương... mẹ cô nhảy lầu rồi, cô mau đến đây đi."
Miếng da trên cánh gà kia bị hai ngón tay Liên Châu xé ra, cô lập tức giật mình: "Không nghiêm trọng chứ?"
"Tầng năm." Giọng nói của Tiểu Chu mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
Ánh mắt của Liên Châu tan rã, cô đặt cánh gà lên bàn, lấy khăn giấy lau tay: "Tôi sẽ qua đó ngay."
Liên Châu chạy thẳng về viện dưỡng lão, chỉ thấy tòa nhà nơi mẹ cô ở được đầy người vây quanh, cô lảo đảo chen vào đám đông, đám đông dày đặc như một tấm lưới chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949792/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.