Đá trong cốc tan ra, người trong quán bar đổi từng người một. Lý Phục Thanh lại luôn ngồi đó giống như một tọa độ. Liên Châu bắt đầu cảm thấy hai mắt mơ màng, ngáp liên tục.
Cô lười để ý đến Lý Phục Thanh, nhếch đôi môi ướt át nói với Du Úc: "Về thôi, tôi buồn ngủ quá, buồn ngủ chết mất."
Du Úc không ngờ có một ngày, câu chuyện anh bắt giữ một tên lưu manh lại nhàm chán đến như vậy, anh liếm môi, uống một hơi hết nửa chén tequila còn sót lại, muốn đỡ Liên Châu lên nhưng cô lại đẩy tay anh ra.
"Tôi đưa em về, bây giờ đã trễ rồi." Du Úc vẫy một chiếc taxi đang chờ khách cách đó không xa. Xe vừa dừng lại, Liên Châu vội vàng bước lên xe, đóng cửa lại. Xe sắp chạy nhưng Du Úc vẫn bám lấy cửa sổ: "Đừng như vậy."
Liên Châu ngủ thiếp đi trên xe, cô nghiêng người dựa vào cửa xe, mái tóc vừa dài vừa dày che phủ toàn bộ khuôn mặt, phát ra tiếng thở dốc nặng nề. Du Úc ngồi ngăn ngắn, lúc thì nhìn Liên Châu lúc thì lại nhìn con đường đang lướt qua trước mặt. Đến khi cách nhà Liên Châu khoảng 1km thì Du Úc chợt kêu lên.
"Bác tài, dừng xe, đến phía trước thì rẽ vào."
"Đến rồi." Tài xế nói xong thì đạp phanh gấp.
"Đến rồi, chính là nơi này." Du Úc nói.
Du Úc kéo Liên Châu xuống xe, cô để ý đến váy và tóc của mình: "Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì."
Du Úc nghiêm túc nhưng khóe miệng lại không giấu được một chút đắc ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949778/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.