Lý Phục Thanh dừng xe lại dưới nhà mẹ Liên Châu, trong đầu cô lúc này xuất hiện một suy nghĩ: Cô đang sống trong một cái lồng thủy tinh do chính tay Lý Phục Thanh tạo lên, vĩnh viễn không thể ra ngoài.
Lý Phục Thanh lại không cho là như vậy, đối với hắn mà nói thì theo dõi Liên Châu là một sự chăm sóc.
"Liên Châu, tôi sắp phải đi công tác, em phải tự chăm sóc mình." Lý Phục Thanh nói. "Tháng sau tôi trở lại sẽ cùng em đến thăm mẹ một chuyến."
"Được."
Liên Châu nói rồi vội vàng xuống xe rời đi. Nhưng cô vẫn chưa lên lầu, cô cảm thấy tay không đi gặp mẹ là một chuyện thất lễ. Huống chi khoảng thời gian này em dâu chắc cũng đang ở đây. Gần đây Liên Châu vẫn luôn trốn tránh em dâu, bởi vì khi nhìn thấy cô ấy thì cảm giác áy náy trốn trong bóng tối sẽ lại lao ra cắn xé cổ họng Liên Châu, khiến cô nói năng lộn xộn. Liên Châu đứng ở sảnh thang máy tầng một chờ một lúc lâu, thấy xe Lý Phục Thanh chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe mới cẩn thận đi ra.
Mùa xuân đến, dưới bầu rời xanh thẳm có một số cánh diều đung đưa, bãi cỏ phía sau những bụi cây mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa của trẻ con. Liên Châu thầm nghĩ, Corgi có con diều mà nó yêu thích không? Cô không dám quay lại công viên để tìm được đáp án. Trong lòng Liên Châu đối với Lý Phục Thanh vẫn cảm thấy may mắn, cô còn tự hỏi mình: Hà tất phải đấu với hắn đến lưỡng bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949776/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.