Liên Châu bị cuộc điện thoại của Liên Kỳ làm bừng tỉnh, cô nhấn nút tắt, lại nằm xuống giường một lần nữa.
Mặc dù đã buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, nhưng Liên Châu vẫn không ngủ được. Cô nhắm mắt lại, trong lòng trầm tư.
Có lẽ cô đã làm sai rồi. Ngay cả Lý Phục Thanh là ai cô cũng không biết rõ. Lý Phục Thanh là người xấu sao? Hắn có làm chuyện gì tồi tệ với cô không... Những dấu chấm hỏi dài cứ như bọt coca dày đặc dâng lên.
"Liên Châu!"
Dường như cô nghe được tiếng Chu Dư gọi cô.
Liên Châu đột nhiên mở mắt ra, ngoài cửa sổ không có ánh mặt trời, trong phòng âm u. Giống như Chu Dư vẫn đứng bên cửa như ngày trước, bảo cô rời giường giúp anh ta chọn cà vạt.
Liên Châu muốn đứng lên chạy trốn nhưng lại phát hiện thân thể mình không động đậy được. Cô biết trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn bằng đồng rất nặng, nếu ném qua có thể đập Chu Dư đến chảy máu đầu. Cô muốn đưa tay qua lấy nhưng lại không thể nào với tới gần được.
Dường như Chu Dư đang rất lo lắng, anh ta càng đến gần hơn. Cô lại mở mắt ra, không thấy Chu Dư đâu. Cả người cô chảy đầy mồ hôi, nằm bất động khoảng hai phút mới dần lấy lại tỉnh táo từ cơn ác mộng bị bóng đè.
Liên Châu vén chăn lên, đứng dậy đi mở cửa ban công. Một cơn gió lạnh thấu xương ùa đến, lập tức hong khô mồ hôi trên người cô.
Ngày hôm qua, mặt trời vẫn còn rực rỡ, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949770/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.