“Sau hơn 1 tháng thì đoàn binh mã của Nguỵ Phong đã về tới Kinh Thành,nguyên nhân khiến cho thời gian bị kéo dài ra là do người dân đi ngược lại về biên giới rất nhiều.Khi tin tức thắng trận củ đại quân trời lại thì bách tính thiên hạ ai ai cũng mừng rỡ nhất là bách tính sống ở biên giới.Có thể trong thời gian sống tại nơi khác,họ cảm thấy không phù hợp mà quay về.
Nguỵ Phong vừa hành quân vừa phân phát lương thực cho bách tính vậy nên khiến cho thời gian mới bị kéo dài.Nguỵ Phong trong cả quãng đường đi ngoài việc ra lệnh cho quân lính thì không hề nói lời nào.Khi về tới Kinh Thành,Nguỵ Phong một mình phi ngựa quy về Nguỵ Phủ còn giao chí 4 tướng quân còn lại sắp xếp binh mã đóng ở phía Đông.
Khi về tới phủ,thì hắn ta đã thấy người của Chu Đế đợi ở ngoài cửa.Nguỵ Phong liền xuống ngựa thì giọng nói của vị công công mang theo chiếu chỉ từ Chứ Đế vang lên.
-Nguỵ Phong tiếp chỉ.
Ngụy Phong nghe thấy vậy thì liền quỳ xuống nói.
-Thần tiếp chỉ.
Vị công công ấy liền đọc to bản thánh chỉ của Chu Đế.Lần này Chu Đế thưởng cho Nguỵ Phủ ba tòa lầu lớn trong Kinh Thành,thưởng ngàn mẫu ruộng và trăm lượng vàng.Phần thưởng này so với công lao của Nguỵ Phong thì lớn hơn nhiều cho thấy Chủ Đế rất ưu ái hắn ta.
Khi Nguỵ Phong nhận thánh chỉ thì hắn liền chạy thẳng vào tring phủ tới phòng của Triệu Vân Mộng và hắn.Quả nhiên nơi này đã không có người ở từ lâu.Triệu Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-xuong-truyen-ki/2157189/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.