Đêm xuân tháng ba, trong phòng tắm sương khói mịt mờ, Khương Trĩ Y giống như một con cá ướt đẫm bị vớt lên từ trong bồn tắm, bọc vào trong chăn mỏng mềm mại, nhẹ nhàng được bế ngang lên.
Nguyên Sách rũ mắt xuống, thấy vẻ ửng hồng trên mặt người trong lòng ngực vẫn chưa tan, cánh tay trần mịn màn thon thả hữu khí vô lực vịn lên đầu vai hắn, hai mắt híp lại như một con mèo con, xem ra đã được hầu hạ đến rất thoải mái.
Được ôm về phòng ngủ, thả lên trên giường, Khương Trĩ Y ngửi ngửi khí vị còn chưa tan đi trong màn, nhíu nhíu mũi, ấm ách oán giận nói: "Đều là mùi của chàng thôi......"
"Đều là của ta?" Đuôi lông mày Nguyên Sách nhướng lên, đưa mắt nhìn về một bên, "Hay nàng nghĩ thêm chút nữa xem."
Khương Trĩ Y theo ánh mắt hắn nhìn thấy cái khăn còn đang chưa khô trải ở trên đệm giường.
Từ tháng hai Nguyên Sách trở về nhà, liên tiếp mấy ngày mỗi đêm đều đổi một cái đệm giường, đổi đến mức bọn tỳ nữ mặt đỏ tai hồng, hai người nghĩ lại một chút, quyết định không làm dơ đệm giường nữa, làm dơ khăn vậy, tốt xấu gì thì giặt sạch khăn cũng đỡ hơn một chút.
Khương Trĩ Y đưa tay đẩy hắn: "Chuyện đó cũng là tại chàng."
Nguyên Sách uốn gối chống mép giường, cười cười cúi người xuống, lau khổ cả người đang ướt dầm dề, lấy tay kéo tâm y của nàng, kéo cho người ngồi dậy, để nàng dựa vào trong lòng ngực chính mình, đẩy mái tóc dày như rặng mây đen của nàng ra.
Khương Trĩ Y muốn dịch người một chút, nhưng vừa động thì chân liền ngăn không được mà hơi hơi phát run.
Khi một vị tướng quân hoành đao lập mã, tung hoành sa trường lại nhàn rỗi ở nhà, mười tám ban võ nghệ không có chỗ phát huy, thì giường thê tử hắn chính là chiến trường của hắn.
Khương Trĩ Y chống chỗ nào cũng thấy thân thể đều bủn rủn, quay đầu lại nhìn hắn: "Hay là chàng nên về quân doanh đi thôi......"
Nguyên Sách đang cột tâm y lại đàng hoàng giúp nàng, kéo chăn lên: "Hử?"
"Ta cảm thấy Mục tướng quân lâu lâu lại tới tìm mọi cách hồi báo quân tình với chàng, cũng thật tội nghiệp quá."
"Phía Tây cùng phía Bắc đều ngừng chiến, hiện giờ có quân tình chỗ nào chứ, hắn ăn no căng tới nói lời vô nghĩa thôi."
"Vậy mấy hôm không có quân tình không phải cũng nên luyện binh sao?"
"Cho nên?"
Khương Trĩ Y giơ đôi mắt mông lung ngửa đầu nhìn hắn: "Chàng đi luyện binh đi, chàng đừng luyện ta nữa...... Lấy uy vọng của Gai Trúc ở trong quân, nhất định luyện ra trò giỏi hơn thầy, chỗ đó mới là nơi A Sách ca ca ta dụng võ."
Nguyên Sách cười đến bả vai run lên, cúi đầu ôm lấy người: "Đêm nay không phải nàng ngứa tay trước sao?"
"Vậy sao chàng không cản ta?"
"Tiểu tổ tông, ta còn cản không được chính mình, ta làm sao cản nàng?"
Khương Trĩ Y lau lau nước mắt hối hận: "Ngày mai nhất định, ngày mai ta nhất định nhịn không chạm vào chàng, chúng ta phải cùng nhau nghiêm khắc, kiềm chế bản thân."
"Ngày mai đúng là thật sự không được phá giới."
Khương Trĩ Y sững sờ.
"Quên ngày mai là ngày gì rồi?"
Khương Trĩ Y đầu óc mê muội mà nhớ lại, vừa tỉnh thần một cái, liền đứng thẳng lên khỏi lòng ngực hắn.
Hôm sau, tại Mộ viên Thẩm gia, ngoại thành Cô Tang.
Mặt trời lên cao, giữa tầng tầng lớp lớp cây cối chen chúc trong rừng, ánh mặt trời chiếu qua mộ bia mới lập, Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách một thân xiêm y màu trắng, sóng vai đứng ở trước mộ, lẳng lặng nhìn Thẩm phu nhân chấp bút, ghi từng nét mực đen xuống ba chữ "Thẩm Nguyên Sách" đã được điêu khắc sẵn.
Hai người trước sau tiến lên dâng hương, cúi người bái tế.
Kỳ thật khi tháng giêng, lúc Nguyên Sách kết thúc hết thảy, vốn định lập tức cho người dời mộ Thẩm Nguyên Sách, nhưng dời mồ là đại sự, có rất nhiều chuyện phải chú ý, tuy bản thân Nguyên Sách hành sự không có gì kiêng kỵ, nhưng trong chuyện liên quan đến huynh trưởng vẫn là nghe kế mẫu an bài, chọn ngày hôm nay, vào tiết thanh minh này.
Nhìn trước mộ phần bền chắc kiên cố có thể che mưa chắn gió trước mặt, trong đầu Khương Trĩ Y lại lần nữa hiện ra ngôi mộ cô đơn không có bia năm nào.
May mắn thay, anh hùng cuối cùng đã không phải chôn thân nơi núi hoang, có thể quy táng về phần mộ tổ tiên.
Chỉ là sau khi lấy được thư tay của Kiến Vi thiên sư, khó tránh khỏi càng lúc càng cảm thấy tiếc hận, bất luận là cái kiếp trước theo như lời của Kiến Vi thiên sư, hay kiếp này mà bọn họ đang trải qua, Thẩm Nguyên Sách mãi mãi ngừng lại ở năm 18 tuổi.
Lúc trước, trước khi mọi thứ đều trần ai lạc định, Khương Trĩ Y vẫn luôn do dự không biết có nên nói chân tướng chuyện thoại bản cho Nguyên Sách nghe hay không, sợ hắn ghét Kiến Vi thiên sư lại thao túng cuộc đời hắn.
Chờ khi tháng hai hắn trở về nhà, nàng mới rốt cuộc hạ quyết tâm, đem phong thư tay kia cho hắn xem.
Không thể tưởng được Nguyên Sách thế mà trầm mặc thật lâu, sau đó câu đầu tiên nói ra lại là, đáng tiếc Kiến Vi thiên sư nhìn thấy thiên cơ, nhưng lại không cứu huynh trưởng.
Trước đây Khương Trĩ Y ở Thái Thanh Quan cũng từng hỏi Trương đạo trưởng câu này, Kiến Vi thiên sư đã nhìn thấy được thiên cơ, vì sao không thể thay đổi số mệnh những người khác nữa?
Trương đạo trưởng nói, mọi việc đều là từ nhân quả, do ai dựng lên, mới có thể kết quả cho người đó.
Khương Trĩ Y mới hiểu được, Thẩm Nguyên Sách lấy thân phận con trai độc nhất của Thẩm gia mà chết, chuyện này không có quan hệ với tiên đoán của Kiến Vi thiên sư. Nhân quả của hắn không phải ở chỗ Kiến Vi thiên sư.
Nhưng Khương Trĩ Y vẫn nhịn không được nghĩ, nhân quả của Thẩm Nguyên Sách thế nào cũng phải ở chỗ một ai đó. Ở một viễn cảnh kiếp sau thuộc về chính hắn, có lẽ hắn cũng có thể có được một kết cục khác.
Khương Trĩ Y chống vai Nguyên Sách cảm khái: "Nếu là hắn còn sống nha, hiện giờ phỏng chừng ngày ngày đều đứng trước mặt ta khoe khoang, nói ——' hắc, quận chúa đấu với ta lâu như vậy, còn không phải đi theo đệ đệ ta, kêu ta một tiếng huynh trưởng, ngươi nói xem hai ta ai thắng? '"
Nguyên Sách liếc mắt nhìn nàng: "Nghĩ cũng thật ủy khuất nàng, phải theo hàng bối phận của ta."
"Ta sao lại ủy khuất chứ, Tuyết Thanh a tỷ khẳng định đứng ở bên ta, có Tuyết Thanh a tỷ giúp ta nói chuyện, hắn còn không phải chả dám lên tiếng nói một chữ nào?" Khương Trĩ Y hất cằm lên, "Cuối cùng người thắng, vẫn là ta."
"Nếu tính như vậy, địa vị thấp nhất ở Thẩm gia chúng ta là huynh trưởng, ta còn có thể xếp trên huynh trưởng một bậc." Nguyên Sách ôm cánh tay nhìn bia mộ trước mặt, vừa lòng mà 'chậc' một tiếng.
Hai người từ Mộ viên đi ra, đưa Thẩm phu nhân lên xe ngựa, rồi sau đó quyết định một đường đi bộ trở về thành.
Nguyên Sách nắm tay Khương Trĩ Y đi giữa cái không khí mát mẻ của trời xuân, bỗng nhiên nghe thấy nàng hỏi: "Chàng nói xem, nếu như huynh trưởng chàng ở trên trời biết chàng cho hắn thêm một cái tội danh mưu nghịch hành thích vua như vạy, có khi nào đợi tối trời, vào mộng tìm chàng tính sổ không?"
"Ta không phải cũng cho hắn thêm công tích thiếu niên thiếu phong Hầu sao?" Nguyên Sách nhướng mày, "Thị phi ưu khuyết, để đời sau bình luận, danh lợi sau này cũng chỉ là vô nghĩa."
"Vậy còn chàng?" Khương Trĩ Y lắc lắc tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, "Nếu ngay cả tên họ cũng chưa từng lưu lại, chàng có tiếc nuối không?"
"Không phải có nàng mỗi ngày kêu ta 800 lần rồi sao?" Nguyên Sách cười nhìn lại nàng.
Có lẽ hắn đã từng cảm thấy không cam lòng, đã từng cảm thấy bất công, nhưng hôm nay ——
Ở một nơi thế nhân không ai biết hắn, không ai biết tên họ hắn, nhưng có nàng gọi tên họ hắn, liền hơn cả ngàn ngàn vạn vạn người trên thế gian này.
Khương Trĩ Y cười rộ lên, cùng hắn sóng vai bước chậm rãi đi về phía trước. Nhìn bầu trời xanh trong không gợn bóng mây, phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, bên cạnh lại có thảm cỏ xanh khắp nơi, hoa đua nhau nở, đúng là quan cảnh xuân cùng cảnh minh, tứ phương an bình.
Nếu khói lửa lại bốc lên, hắn liền lại làm chiến thần của thế nhân.
Nếu thiên hạ an bình, hắn liền làm Nguyên Sách của một mình nàng.
【 lời cuối sách 】
Năm Vĩnh Ninh thứ ba, Bắc Yết nhân cơ hội Huyền Sách Quân mất đi chiến tướng, liền ngóc đầu trở lại.
Từ sau năm Hưng Võ thứ mười một bị bại dưới tay Thẩm thị, Bắc Yết đã chuẩn bị sức lực bốn năm, muốn rửa mối nhục xưa, cử binh hùng tướng mạnh xâm chiếm Hà Tây.
Lúc biên quan Đại Diệp báo nguy, một vị tướng quân che mặt đột nhiên ngang trời xuất thế, suất lĩnh Huyền Sách Quân nghênh địch, đối chiến với mười vạn kỵ binh Bắc Yết, một trận chiến phong thần, khiếp sợ tứ hải.
Bắc Yết căm phẫn mà cử binh tiếp tục tấn công, lại thất bại thêm một, phải vội vàng rút lui.
Huyền Sách Quân thừa thắng xông lên, một đường xông tới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế như chẻ tre, giết tới tận vương đình Bắc Yết.
Hau mươi vạn quân hùng mạnh của Bắc Yết toàn quân bị diệt còn chưa tính, nay gặp phải tai ương diệt tộc, mà ngay cả khuôn mặt của chủ soái mới Huyền Sách Quân vẫn chưa được nhìn một cái.
Trên dưới Đại Diệp cũng kinh ngạc cảm thán, bổn triều trong vòng mấy năm nay vậy mà gặp được hai vị thiếu niên tướng quân tài cao bát đẩu, trăm năm khó gặp.
Nghe nói vị tướng quân này từ lúc mười tuổi đã vào Huyền Sách Quân, là thám báo tinh nhuệ nhất của Huyền Sách Quân, nên hơn mười năm nay chưa ai từng thấy khuôn mặt thật của hắn, chỉ biết trong quân hắn có danh hiệu là "Gai Trúc", không ai biết được tên họ thật là gì.
Sau khi tìm tòi nghiên cứu, có người kinh ngạc phát hiện ra dưới lớp mặt nạ của vị tướng quân kia, chính là một người có khuôn mặt lẫn thân hình vô cùng giống thiếu niên Thẩm thị đã quá cố vào nguyên niên Vĩnh Ninh, giọng nói cũng rất giống, nhất thời lời đồn đãi nổi lên bốn phía, thuyết âm mưu cũng đa hình vạn trạng.
Năm Vĩnh Ninh thứ tư, thế nhân mới biết trên đời này Thẩm Nguyên Sách vẫn còn một bào đệ sinh đôi, vì năm đó Kiến Vi thiên sư tiên đoán sẽ có đôi song sinh tử họa quốc, nên cả đời phải ẩn nấp ở chỗ tối, không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Cả triều chấn động, Vĩnh Ninh Đế cảm thán, than rằng kỳ tài ngút trời không nên để mai một như vậy, cũng không nên vì những tiên đoán vô căn cứ mà lo lắng vô lý, người này rong ruổi trên lưng ngựa nửa đời, lập chiến công hiển hách, hiện giờ cũng không sợ lộ thân phận mà cứu Hà Tây khỏi nước lửa, công bù tội, có thể miễn tội khi quân, cũng miễn tội liên đới cùng với trưởng huynh, phong làm Phá Quân Hầu, lệnh cho hắn lãnh Huyền Sách Quân, nguyện làm trung thần lương tướng, vĩnh viễn có thể sống dưới ánh sáng.
Nghe đồn sau khi thân phận Phá Quân Hầu được đưa ra ánh sáng, có người biết chuyện đi đến Dao Quang viên ở Cô Tang, đề nghị nếu Vĩnh Doanh quận chúa vẫn còn nhớ Thẩm thị Thẩm Nguyên Sách trong lòng, có thể xem Phá Quân Hầu như thế thân, tái tục tiền duyên.
Không ngờ vừa dứt lời, Phá Quân Hầu trừng mắt lạnh lẽo, từ trong đi ra.
Người tới hốt hoảng rời đi, trước khi đi, nhìn thấy ba chữ "Dao Quang viên" ghi trên biển hiệu phủ đệ, mới hậu tri hậu giác nhận ra ——
Dao Quang, là ngôi sao thứ bảy trong chòm sao Bắc Đẩu, lại có tên khác là Phá Quân tinh, Vĩnh Doanh quận chúa cùng Phá Quân Hầu có lẽ đã sớm kết liên lí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]