Chương trước
Chương sau
Vạn vật đều bắt đầu từ mùa xuân.
Thần mùa xuân Thanh Dương phất ống tay áo lên, đôi tay linh hoạt tạo ra ba cái kết ấn, kèm theo từng cơn gió xuân. Đám yêu tinh hoa lá đứng bên cạnh kích động không thôi, sẵn tiện rải theo gió hạt giống của loài mình, để chúng sinh sôi.
Nhưng những sự kích động này chẳng hề lây nhiễm cho Thanh Dương. Nàng nhàm chán nhìn yêu tinh hoa cỏ bận rộn, thỉnh thoảng sẽ vẫy tay tạo thêm vài cơn gió nhỏ.
Thần mua xuân Thanh Dương đã giáng thế được ngàn vạn năm, phép thuật giúp vạn vật nảy mầm đã không biết làm đến bao nhiêu lần, sự nhiệt tình vốn có ban đầu đã sớm bị năm tháng làm cho tiêu tan sau khi lặp lại vô sô lần những động tác đơn điệu này, vì vậy mà Thanh Dương – Người hồi đầu còn làm việc khá cẩn thận nay đã thành kẻ làm cho hết việc, tùy ý.
Người đời ca tụng thần của bốn mùa, pháp thuật vô biên, thay đổi bốn mùa, đất trời này dưới sự bảo vệ lớn lao của họ mà luân chuyển các mùa không thôi. Nhưng ai có thể biết được rằng, thần của bốn mùa – Những người thúc đẩy vòng tuần hoàn của vạn vật, lại chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở mùa mình cai quản mà chịu đau khổ.
Bọn họ thuận theo Thiên Đạo mà được sinh ra, tồn tại gần như vĩnh sinh bất diệt, nhưng trong tay vĩnh viễn chỉ có thể nắm giữ được một phần tư thời gian. Họ sáng lập sự luân hồi của vạn vật, lại vô cùng châm chọc rằng bản thân chẳng thể nào chứng kiến một cách hoàn chỉnh một bông hoa nở rộ rồi héo úa.
Thanh Dương không nhịn được mà nghĩ về ba vị thần còn lại.
Mùa cũ chưa tàn mùa mới chưa sang. Nàng cùng ba vị thần còn lại đương nhiên chưa từng gặp mặt, đối với ba mùa khác cũng không hiểu biết gì mấy. Nàng chỉ biết trong trời đất này ngoại trừ nàng còn có đám bạn nhỏ của ba vị thần đồng cảnh ngộ với nàng, suy đoán bọn họ làm thế nào để thời gian trôi qua nhanh hơn trong những năm tháng dài đằng đẳng này.
Mà trong đó, người khiến Thanh Dương tò mò nhất, đó Đông thần Huyền Anh.
Thần mùa đông Huyền Anh là vị thần có chút đặc biệt trong bốn người bọn họ.
Bốn vị thần tuy rằng không trực tiếp chưởng quản đám yêu tinh, nhưng chiếu theo tập tính sinh hoạt khác nhau của bọn chúng, thường mỗi vị thần đều sẽ đặc biệt thân thiết với một giống loài yêu quái nào đó.
Ví như Thanh Dương nàng kết bạn rất nhiều với đám hoa cỏ, Hạ thần Chu Minh lại thân quen với bọn sâu bọ và thú vật, Thu thần Bạch Tàng lại giao hảo với ngũ cốc.
Chỉ duy có thần mùa đông Huyền Anh, lại là một vị thần độc lai độc vãng.
Ấn tượng của người đời đối vị Đông thần này đại đa số đều cảm thấy y là một vị thần cao ngạo, thanh cao, băng lãnh xa cách mọi người, làm người khác chỉ có thể tôn kính mà không dám đến gần.
Thanh Dương lại tin tưởng rằng y chẳng lạnh lùng như truyền thuyết kể lại.
Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, Thanh Dương nàng hoàn toàn hiểu điều này, mỗi năm vào xuân vạn vật lại sinh sôi nảy nở thật ra đều có một phần công sức của thần mùa đông, tuyết mùa đông vào xuân sẽ biến thành nước, thấm ướt vạn vật, Đông thần trong lúc vô thức đã giúp đỡ Thanh Dương rất nhiều.
Tuy nàng hiểu rằng những gì thần mùa đông làm chẳng qua đều chỉ vì hoàn thành trách nhiệm của bốn người, nhưng Thanh Dương vẫn không nhịn được mà để ý vị Đông thần nhiều hơn một chút so với hai người còn lại.
Năm này sang năm nọ, tháng năm chảy dài trong sự đơn điệu, vì thế Thanh Dương đã soạn thảo quyển Bách Hoa tập nhằm giết thời gian, quyết chí muốn mang hết sự phồn hoa của thế gian thu vào trong đó. Nàng thân quen với đám hoa cỏ, kiến thức với các loại hoa hoa cỏ cỏ trong thế gian này cực kì phong phú, chỉ duy độc mỗi cây cỏ mùa đông là chẳn biết gì cả.
Hỏi thăm đám yêu quái cỏ cây bên cạnh, mới biết được rằng mùa đông rét lạnh chẳng có hoa nào cả.
Trời đông giá rét không hoa lá ư… Không biết vì sao mà Thanh Dương lại cảm thấy có chút đau lòng.
Sinh mệnh của bốn vị thần quả là quá dài, bên người nàng ít nhiều gì cũng có một đám hoa cỏ ríu rít làm bạn, thế Đông thần Huyền Anh thì sao?
Trong đầu nàng chợt hiện ra một bóng dáng cô độc, lẻ loi một mình nơi phương bắc rộng lớn. Nàng bỗng nhiên rất muốn bước đến ôm lấy y, sau đó sẽ nàng tặng cho y loài hoa Nghênh xuân mà nàng thích nhất.
Thanh Dương hơi hơi đỏ mặt, nàng thẹn thùng vì chút ý nghĩ đột nhiên nổi lên chẳng có nguyên cớ này, nhưng biểu cảm lập tức trở nên ảm đạm, ngẩng đầu nhìn về phương bắc xa xôi kia, khẽ thở dài.
Trời đông giá rét còn chưa ngừng, mùa xuân ấm áp sẽ không đến, nàng rốt cuộc là đang hi vọng xa vời gì chứ…
*
Đảo mắt lại là một mùa xuân.
Thanh Dương vừa tỉnh giấc, liền nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt của đám hoa cỏ ở ngoài miếu thờ Xuân thần. Nàng đứng dậy nhìn sang, phát hiện đám yêu tinh hoa cỏ ngày trước thích đứng vây quanh bên cạnh nàng nhất đang túm tụm đứng ngoài cửa miếu, chúng quây lại thành một vòng tròn, khuôn mặt đây ngạc nhiên và vui mừng thảo luận gì đó.
Nàng tò mò đến gần, mới thấy ở giữa cái vòng tròn mà đám hoa cỏ vây quanh kia, là một cục bột trắng đầu to mập mạp, phía trên cắm hai cành cây khô, giống như một đứa trẻ đang mở vòng tay muốn nàng ôm lấy nó một cái.
Thanh Dương cười xì một tiếng, bên chân lập tức nở rộ một biển hoa Nghênh Xuân.
Yêu tinh hoa Nghênh Xuân thấy thế vội chắn trước mặt người tuyết, khó khăn cản lại biển hoa Nghênh Xuân đang lan tràn: “Ây da, Thanh Dương đại nhân, đừng nha đừng nha! Chúng tôi khó khăn lắm mới giữ được bé người tuyết này không tan hết đấy.”
Thanh Dương nghe vậy, nhìn cùng bột trắng, ánh mắt càng thêm vui vẻ, nàng từng nghe về tuyết mùa đông, nó là một sự tồn tại tinh khiết, từ trên trời giáng xuống tựa như hoa mà chẳng phải hoa, đáng tiếc là mỗi khi nàng tỉnh giấc, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy những bãi tuyết đọng gần như đã tan hoàn toàn.
Cục bột trắng trước mặt nàng đã từng nghe từ miệng lũ trẻ con phàm trần, là bức tượng được tuyết đắp nặn lên, Thanh Dương chưa từng nghĩ tới, chính mình lại có thể có một ngày tận mắt nhìn thấy vật nhỏ đáng yêu này.
Nàng không nhịn được giơ tay ra, muốn vuốt ve một chút bé người tuyết vô cùng mới lạ này.
Trong lòng Thanh Dương biết Đông Xuân khác biệt, người tuyết trước mắt là do đám yêu tinh dùng hết sức mới miễn cưỡng giữ lại, biết đâu chừng đây chính là cơ hội duy nhất để nàng tiếp xúc với cái rét lạnh của mùa đông.
Hoa cỏ mùa xuân phần lớn đều nhờ vào đông tuyết để thấm đẫm cho dễ nảy mầm, vì vậy sự hiểu biết của chúng đối với tuyết mùa đông nhiều hơn Thanh Dương, lúc này chúng đứng bên cạnh nàng, tri kỉ giải thích:
“Năm nay tuyết đóng đặc biệt dày, nếu không thì người tuyết này cũng chẳng giữ lại được đâu. Ây da, tuyết lớn như vậy, biết đâu chừng Huyền Anh đại nhân đã đích thân đến đây.”
Nghe thấy cái tên Huyền Anh, tay Thanh Dương run lên, nàng trực tiếp chạm vào cái mặt tròn tròn của bé người tuyết, một cảm giác lạnh lẽo mà nàng chưa từng cảm nhận ra trong nháy mắt đã từ ngón tay truyền khắp cả người, khiến nàng có một loại ảo tưởng bị hơi thở lạnh buốt của mùa đông vây quanh.
Nhưng đấy cũng chỉ là một cái chớp mắt, người tuyết dưới đầu ngón tay nàng đồng thời lập tức tan ra, đảo măt đã hóa thành bãi nước tuyết, thấm xuống đất, biến mất chẳng còn thấy đâu.
Thanh Dương có chút mất mát mà thu tay lại, cuối đầu nhìn ngón tay mình mà ngẩn ngơ. Qua một hồi lâu, như là đã hạ một quyết định gì đó rất trọng đại, nàng nắm chặt tay, đám yêu tinh hoa cỏ còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã thấy Thanh Dương dùng phép cưỡi mây biến mất tại chỗ.
Đến khi chúng nó đuổi kịp Thanh Dương, mới kinh ngạc phát hiện rằng nàng đã cưỡi mây đi đến miếu thờ thần mùa đông nơi phương bắc xa xôi.
Càng làm bọn nó kinh ngạc hơn chính là, nơi phương bắc xa xôi trong truyền thuyết vốn nổi tiếng là quạnh hiu lúc này đây đang nở đẩy hoa Nghênh Xuân vàng rực nắng, mà Xuân thần đại nhân của chúng nó vẫn đang không ngừng vung tay làm phép, vô số bụi hoa vẫn đang lan tràn mọc khắp nơi nơi.
Hành động của Thanh Dơng không phải là sự tùy hứng nhất thời. Suốt cả mùa xuân này nàng không ngừng làm phép, cả tòa thần miếu thờ thần mùa đông bị tầng tầng lớp lớp hoa Nghênh Xuân bao chặt lại, khắp đất trời nơi phương bắc xa xôi đã hoàn toàn biến thành một biển hoa.
Mãi cho đến khi nhiệt độ bắt đầu tăng cao, Thanh Dương dù chưa đã tay vẫn phải ngừng lại, nhìn chằm chằm ngôi thần miếu một lúc, rồi ngay sau đó ngã xuống chìm vào giấc ngủ sâu.
Người cho ta Mộc Đào, xin tặng lại người Quỳnh Dao.
Đám hoa yêu tinh lá cỏ cây kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào, sau khi mùa đông giá rét qua đi, trước ngôi miếu thờ thần mùa xuân luôn luôn có một người tuyết sạch sẽ trắng tinh.
Đám hoa cỏ biết Xuân thần đại nhân thích, nên mỗi lần đều rất cẩn thận giữ gìn, sợ Xuân thần đại nhân không kịp nhìn thấy bé người tuyết kia mà đã tan thành nước.
Nhưng dù như thế, Thanh Dương cũng vẫn chẳng thể chân chính nhìn thấy nó được mấy lần, có thể nhìn thấy người tuyết đang trong lúc tan rã đối với nàng đã là vạn hạnh, giống như lần đầu tiên chân chính chạm tay vào người tuyết, nó đã niềm may mắn lớn nhất rồi.
Nhưng dù có thế cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Thanh Dương.
Đông và Xuân không thể cùng tồn tại, làm được như thế này là đã cố gắng hết sức rồi, thậm chí nàng có thể tượng tượng ra hình ảnh Huyền Anh cô đơn một mình đứng ngây ra trước tòa miếu thờ của nàng. Hai người bọn họ chưa từng gặp gỡ, nhưng không biết vì sao Thanh Dương lại rất chắc chắn rằng Huyền Anh cũng mang tâm tư giống như nàng.
Nghĩ đến thời điểm khi nàng say giấc vẫn có người nhớ mong chính mình, Thanh Dương cảm thấy những năm tháng vô biên vĩnh hằng này dường như cũng chẳng chán như nàng đã nghĩ.
Năm tháng cứ thế mà lặng yên trôi qua sau những mùa tặng quà qua lại giữa Huyền Anh và Thanh Dương.
Đám yêu tinh nhỏ đã sớm quen với việc trước của miếu thờ thần mùa xuân có một người tuyết kì lạ xuất hiện, nơi phương bắc xa xôi nở đầy hoa xuân rực rỡ đã biết thành câu chuyện thần thoại đầy sắc thái truyền thuyết của thế gian.
Thanh Dương chưa từng nghĩ tới thân là thần của bốn mùa trong năm lại có thể là đối tượng mến mộ lẫn nhau, dù rằng hai người họ vĩnh viễn không có cách nào gặp nhau, nhưng nàng cảm nhận được rằng họ thật sự yêu nhau, nghĩ đến điểm này, Thanh Dương đã cảm thấy mĩ mãn.
Chỉ là thỉnh thoảng, Thanh Dương sẽ trộm có hi vọng xa vời, nếu có thể thật sự nhìn thấy chàng ấy một lần, thật là tốt biết bao nhiêu.
Nhưng, đây chung quy chỉ có thể là một mong ước xa vời.
×
Vào giây phút Thanh Dương bước ra khỏi thần miếu, cơ thể nàng không nhịn được run lên.
Nhiệt độ hôm nay hoàn toàn khác biệt so với năm rồi, như có có thêm một chút rét lạnh xa lạ, trường hợp này nàng mới gặp lần đầu tiên nên nói thật Thanh Dương cũng không chắc chắn cho lắm. Từ lúc nào có ý thức đến bây giờ vẫn luôn sống trong sự ấm áp, đối với cái gọi là rét lạnh, nàng chỉ có một khái niệm mơ hồ.
Có lẽ là vì khí hậu khác thường, đám hoa lá cỏ cây thường vây quanh nàng vẫn còn chưa xuất hiện, chắc có vì nhiệt độ không khí quá thấp, mấy bông hoa nhỏ chịu không nổi.
Nhưng so với nhiệt độ này, thứ làm Thanh Dương tò mò hơn cả là cảnh sắc kì lạ trước mắt nàng.
Vạn vật chìm trong màu trắng toát, trong mảng trắng bạc trước mắt lại có điểm xuyến nhiều bông hoa mà nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, đỏ tươi như máu, quyến rũ xinh đẹp; có vật gì đó thật nhỏ màu trắng tinh bay phất phơ trên bầu trờ, thong dong rơi xuống rồi đọng trên những cành hoa, khiến những bông hoa càng thêm phần kiều diễm mê người.
Thanh Dương tò mò nâng tay phải lên, dùng lòng bàn tay đón lấy mảnh nhỏ bay phất phơ đó. Một cảm giác lạnh lẽo mà nàng chưa từng tiếp xúc qua trong nháy mắt đã lan từ lòng bàn tay ra khắp người, khiến nàng cảm thấy tim mình tê tê dại dại, tựa như có người đang đặt xuống lòng bàn tay nàng một một nụ hôn nhẹ.
Mặt Thanh Dương không hiểu vì sao mà nóng lên.
Đây là bông tuyết ư? Thanh Dương nghĩ. Nàng đã gặp qua người tuyết mà Huyền Anh tặng cho nàng, cũng đã nhìn thấy những bãi tuyết tan ra khi vào xuân, nhưng lại chưa từng thấy qua cảnh tuyết rơi.
Nàng từng len lén tưởng tượng ra cảnh tượng mỹ lệ của những bông hoa tuyết khi nở rộ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, hóa ra bông tuyết là từ trên trời giáng xuống, giăng khắp núi đồi, như một phép lạ. Sao mà lại tinh khiết, trắng tinh, xinh đẹp,… đến nhường này cơ chứ.
Dịu dàng.
Lại một mảnh bông tuyết rơi xuống, vừa lúc dừng lại trên hàng mi hơi cong của nàng, như cảm thấy gì đó, nàng quay đầu.
Trên mặt tuyết có một chàng thiếu niên đang đứng.
Người thiếu niên mặc quần áo màu đen, tóc như mực, cả người đơn giản không phối một món trang sức nào, Thanh Dương cảm thấy trên người y tản mát một loại hơi thở giống với trời tuyết bay này, dừng như cả người như hòa tan vào cả không gian tuyết phủ thênh thang.
Sắc mặt y tái nhợt, mang một cảm giác bệnh tật không bình thường, nhưng khóe môi trước sau như một luôn mang một mụ cười nhạt, ánh mắt nhìn Thanh Dương của y dịu dàng đến lạ, làm nàng nhớ đến những bông tuyết trong lòng bàn tay mình vừa nãy, lưu luyến triền miên.
Y là ai?
Thanh Dương hoài nghi nghĩ, tầm mắt di chuyển trên người y, cuối cùng rơi xuống cái cổ tay vẫn không ngừng đổ máu của y, giật mình.
Tí tách.
Một giọt máu rơi xuống nền tuyết, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Thanh Dương mà biến thành một cành mai đỏ kiều diễm, ánh đỏ hai mắt nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về trận tuyết không có dấu hiệu sẽ ngừng rơi kia, trong đầu chợt nhớ lại một câu mà yêu tinh hoa Nghênh Xuân từng nói qua: “Ây da, tuyết lớn như vậy, biết đâu là đích thân Huyền Anh đại nhân đã đến đây.”
Trời đông giá rét còn chưa ngừng, mùa xuân ấm áp sẽ không đến, đây là vòng tuần hoàn từ trước đến nay của Thiên Đạo.
Nhưng hôm nay mùa xuân đã đến rồi, nhưng đất trời vẫn bị tuyết bao phủ. Thanh Dương đột nhiên nhìn về chàng thiếu niên trước mặt, suy đoán nảy ra trong lòng làm nàng không dám tin tưởng.
Y đang cắt cổ tay tế huyết.
Lấy thân tự tế, sau khi mùa xuân đã bừng tỉnh vẫn cưỡng ép lưu lại mùa đông buốt giá này.
“Tên ta là Huyền Anh.”
Thanh Dương nghe thấy y chậm rãi mở miệng. Ngoài ý muốn lại cũng trong dự kiến của nàng.
“Thần của mùa đông… Huyền Anh?”
Nàng không nhịn được lẩm bẩm, thanh âm nhẹ như là đang thì thầm, mà ý cười của đối phương lại càng lúc càng sâu.
“Trời đông giá rét cảnh vật tiêu điều, duy chỉ mai đỏ trong tuyết trắng có thể coi là cảnh đẹp, tuy không so bì được với cảnh phồn hoa rực rỡ của mùa xuân, nhưng lại thắng ở khoản tố nhã. Huyền Anh bất tài, lấy nó để đón xuân, không biết Thanh Dương nàng có thích hay chăng?”
Thanh Dương cũng là vị thần trong bốn mùa, nàng tự nhiên hiểu rõ việc Huyền Anh tự sửa bốn mùa sẽ phải trả cái giá đắt đến nhường nào. Y lấy thân mình hiến tế để giữ lại trận tuyết này, thời khắc tuyết ngừng rơi chính là lúc y tiêu tan.
Y dùng tính mạng của chính mình, vì nàng tạo một trận tuyết đầu xuân.
Nghĩ đến vậy, Thanh Dương không nhịn được mà hai mắt đỏ lên. Nàng biết, Huyền Anh chính là bất kể hậu quả, được ăn cả ngã về không, chẳng qua là chỉ vì để nàng và y có thể gặp nhau, nhưng…
“Đáng giá ư?”
Huyền Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu bâng quơ: “Không biết Huyền Anh có được may mắn cùng Thanh Dương thưởng tuyết hay không?”
Thanh Dương ngẩn ngơ nhìn y, hồi lâu sau, cuối cùng rất khó khăn mà phun ra một chữ: “Được.”
Ngoại trừ nói được, nàng còn thể nói được gì đây.
Trận tuyết xuân nghịch thiên này chẳng thể kéo dài được bao lâu, Thanh Dương nhìn thấy trên nền tuyết lặng lẽ có những mầm xanh đang nhú ra, lòng tràn đầy đâu đớn.
Nàng cô gắng hết sức đè xuống ý xuân đang lan tràn trong cơ thể nàng, muốn vì Huyền Anh mà tranh thủ một một ít thời gian, nhưng vòng chuyển dịch bốn mùa chính là Thiên Đạo, nang sao có thể ngăn cản?
Thanh Dương biết, chàng thiếu niên vì nàng mà nghịch thiên đang đứng trước mặt nàng đây, rất nhanh rồi sẽ biến mất giữa đất trời này.
Nhưng bọn họ chỉ mới vừa gặp gỡ, lại vì người kia mà ôm mối tương tư vô vọng, trải qua bao năm tháng dông dài cuối cùng mới có thể gặp nhau, nàng còn có rất nhiều lời chưa nói với y.
Nhưng, bọn họ đã không còn thời gian nữa rồi đúng không?
Không gặp đã chung tình, vừa gặp chính là cả đời.
“Nếu Huyền Anh quá đáng, Thanh Dương sẽ tức giận chứ?”
Chàng thiếu niên trước mắt nắm lấy tay nàng, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ khiến tim nàg không nhịn được mà rung động. Nàng sao có thể tức giận chứ?
Thanh Dương lắc lắc đầu.
Trong đôi mắt đối phương xẹt qua một tia giảo hoạt, Thanh Dương còn chưa kịp nghĩ lại, đã bị kéo một cái, lao vào một cái ôm lạnh lẽo, ngay sau đó là một cảm giác mềm mại lạnh lẽo từ trên môi truyền đến, khiến nàng theo bản năng mà nhắm tịt hai mắt lại.
Tất cả chẳng qua là một cái lướt qua, tựa như chỉ là một bông tuyết khẽ khàng chạm lấy môi nàng, khi Thanh Dương còn chưa kịp ý thức được, nó đã tan biến.
“Huyền Anh không hối hận.”
Giọng nói thì thầm như gần trong gang tấc chui vào trong tai rồi tiêu tán trong gió xuân. Thanh Dương chợt mở to hai mắt, nàng chẳng còn nhìn thấy bóng dáng diện huyền y với mái tóc đen như mực kia nữa, khắp núi đồi giờ đây là những trồi xanh mơn mởn, thay thế cho cảnh tuyết trắng nghìn dặm kia, toàn bộ tuyết trắng xóa kia đã hóa thành nước, biến mất không để lại chút dấu vết gì.
Thanh Dương bụm mặt, chất lỏng mằn mặn chảy xuống từ khóe mắt, giữa các ngón tay, nó nhỏ tí tách xuống mặt đất, hòa vào nước tuyết bên dưới, thấm đẫm vạn vật.
Hoa đầu xuân rực rỡ, gió xuân đưa hương hoa cỏ bay xa.
Mùa xuân tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.