Cố Minh tỉnh lại thì không thấy bóng dáng của Đông Tuyết đâu, hắn đi hỏi thăm hết một vòng nhưng không có kết quả.
Cho rằng Đông Tuyết ra ngoài làm việc gì đó, hắn sốt ruột và bất an đợi đến trưa vẫn không thấy tin tức của Đông Tuyết.
Cố Minh nhớ khi Đông Tuyết luyện kiếm do thường quá nhập tâm mà quên mất thời gian, hắn vội vã đến nơi Đông Tuyết hay luyện kiếm.
Ở đây cũng không có bóng dáng của ai cả!
Cố Minh thất vọng định xoay người rời đi thì đột nhiên thấy ánh sáng của một vật gì đó phản chiếu.
Đó là kiếm tuệ* mà hắn tặng cho Đông Tuyết, trước giờ y luôn treo nó trên kiếm ở bên người, không thể để nó đây được.
*kiếm tuệ: đồ trang trí, được treo ở chuôi kiếm
Đã như vậy… Cố Minh nắm chặt tay thành quyền, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, móng tay như muốn khảm sâu vào da thịt.
Thế này thì chỉ có một khả năng, Đông Tuyết đã xảy ra chuyện rồi!
Chỉ có một người có khả năng lớn nhất.
Cố Minh siết chặt nắm đấm tạo thành tiếng rắc rắc, trong đôi mắt đang rũ xuống kia dường như nổi lên một cơn sóng cuồn cuộn.
Đông Tuyết mờ mịt tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ choáng váng, y mê man ngước mắt lên nhìn thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cả người y vô lực, cũng không biết Tề Tu làm cách nào mà phong bế được toàn bộ nội lực của y.
Đông Tuyết ôm cái trán ngồi dậy, y hoảng hốt định nhấc chân xuống giường thì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/438280/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.