Đêm nay ánh trăng mờ mịt, hai người tựa vào nhau cùng ngồi trên nóc nhà.
“Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta rời khỏi đây đi.” Cố Minh ôm người kia vào lòng, ôm càng lúc càng chặt.
“Ta muốn đưa huynh về Thần Mộc*, đó là nơi ta lớn lên, không ai có thể tìm thấy chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ thành hôn rồi bên nhau cả đời!” Cố Minh giống như nói đùa nhưng lại nhìn thái độ của Đông Tuyết không hề chớp mắt nhìn, nhịp tim của hắn đã hơi loạn.
*Thần Mộc: là một thành phố thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
“Được.” Đông Tuyết khẽ gật đầu.
“Hả?” Cố Minh nghe câu trả lời của Đông Tuyết thì kinh ngạc trợn mắt, sau đó một trận vui mừng khôn xiết dâng trào trong lòng.
“Đồ ngốc, ta nói ta đồng ý, ta còn có thể trêu ngươi hay sao.” Đông Tuyết khẽ cười rồi dựa vào lồng ngực rộng lớn ở sau lưng, lắng nghe nhịp tim tăng nhanh của người kia, nội tâm y lúc này bình tĩnh chưa từng có.
Vậy chúng ta đã nói rồi đó! Mau tới ngoắc tay đi!” Cố Minh đưa tay về phía Đông Tuyết.
Đông Tuyết nhìn ra sự mong chờ của Cố Minh thì bất đắc dĩ nở nụ cười, nuông chiều chậm rãi đưa tay ra.
Ngón tay hai người giao nhau chấp thuận ước định.
“Chúng ta ngoéo tay rồi, những gì huynh nói không thể thay đổi được nữa.”
“Ừm, không thay đổi.”
Đêm dần khuya, bốn phương một mảnh đen kịt, chỉ có gian phòng của Mạc Bạch còn sáng đèn.
Đến bây giờ Mạc Bạch vẫn chưa tỉnh.
Cố Minh quay đầu nhìn Đông Tuyết, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/438278/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.