Tiếng bước chân truyền đến quấy rầy suy nghĩ của Cố Minh, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đông Tuyết với đôi mắt đỏ hoe bước ra.
Người kia chỉ bình tĩnh nhìn hắn cũng đã khiến trái tim của Cố Minh mềm nhũn.
“Tâm can nhi của ta làm sao vậy?” Cố Minh kéo Đông Tuyết để y ngồi lên đùi mình. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Đông Tuyết, đau lòng ôm người kia vào ngực.
Tất cả những gì hắn có thể làm bây giờ là an tĩnh ở bên cạnh y.
“Chúng ta đi gặp Cừu nhi đi.”
Y bước nhẹ đến bên giường Mạc Bạch, nhìn một người hoạt bát trước kia giờ đây bị bệnh tật tra tấn đến mức gầy gò chỉ còn da bọc xương.
Đông Tuyết yên lặng siết chặt đầu ngón tay, lồng ngực đau đớn tột độ.
Vô số điều muốn hỏi bỗng chốc như bị chặn lại trong cổ họng.
Mạc Bạch bình tĩnh nhìn Cố Minh, sau đó mở miệng như muốn nói gì đó. Đông Tuyết cau mày nắm lấy tay áo của Cố Minh rồi kéo hắn sang một bên.
Cố Minh quay đầu lại nghi hoặc nhìn Đông Tuyết, làm sao vậy?
“Đệ ấy dường như muốn nói chuyện riêng với ta.”
Cố Minh nghe vậy thì nhíu mày giữ tay Đông Tuyết, hắn lo lắng sẽ phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn.
Đông Tuyết dường như nhìn thấu lo lắng nên mỉm cười vỗ nhẹ tay hắn, không sao đâu, không cần lo.
Cố Minh cũng biết mình không thể lay chuyển được Đông Tuyết, chỉ thở dài một cái rồi chạm lên mặt Đông Tuyết.
“Ta đi mua hạch đào tô* cho huynh.”
“Được.”
Mạc Bạch thấy bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/438276/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.