Cố Minh thu kiếm lại, lau sạch vết máu trên đó rồi kéo người vẫn còn hơi thở đến trước mặt Đông Tuyết. Đây đã là lần thứ ba họ gặp phải truy sát. “Là ai phái các ngươi tới đây?” Đông Tuyết nhìn người đang thoi thóp trên mặt đất rồi lạnh nhạt hỏi. “Ta, ta chỉ biết trên lệnh bài có một chữ Bạch thôi.” Cố Minh nghe vậy thì khẽ cau mày, những kẻ lần này chính là cùng một bọn với đám người lần trước đến núi Vọng Quân. Trương Chi Hải đã chết, Huyết Các đương nhiên đã không còn bất kỳ uy hiếp gì. Vậy thì mục tiêu của bọn chúng là… Đồng tử của Cố Minh chấn động, mục tiêu của bọn chúng là Đông Tuyết! Kẻ vừa biết Đông Tuyết còn sống vừa biết lộ trình của bọn họ thì chỉ có thể là người kia… Nhưng dù sao đối phương cũng là đệ đệ theo Đông Tuyết từ nhỏ, sao cậu lại phải dồn Đông Tuyết vào chỗ chết? Cố Minh sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Hắn suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn không nói gì với Đông Tuyết, hắn không đành lòng nhìn y thương tâm. Dù sao có hắn ở bên cạnh y, hắn chắc chắn sẽ không để Đông Tuyết phải chịu bất cứ tổn thương nào. “Tắt thở rồi.” Đông Tuyết đứng dậy rồi lặng lẽ nhìn Cố Minh. “Không sao, hai ngày nữa là đến Thương Châu rồi.” Cố Minh thở dài, bước tới kéo kéo tay Đông Tuyết. Nhìn thấy sắc mặt Đông Tuyết tối sầm cùng ánh mắt dần trở nên ảm đạm, Cố Minh chậm rãi siết chặt tay y. Nhưng hắn quên rằng người thông minh như Đông Tuyết thì làm sao có thể không nhìn ra được suy tính của hắn. E là Đông Tuyết đã đoán được gì đó. Cố Minh đau lòng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Đông Tuyết, “Có ta ở đây…” “Ta chỉ muốn quay về để cầu một lý do.” Đôi mắt trong veo đang gợn sóng của Đông Tuyết lẳng lặng nhìn Cố Minh. “Được, ta đi cùng huynh.” … “Đông Tuyết, ngươi ở đây chờ ta, ta đi dắt ngựa qua.” “Ừ.” Cố Minh không lộ cảm xúc gì, xoay người tiến đến bên bờ sông rồi huýt sáo một tiếng. Một con chim bay lượn trên bầu trời dừng lại trên cánh tay của Cố Minh, Cố Minh nhét bức thư vào ống gỗ trên chân con chim, đưa tay lên sờ vào lông chim rồi thả nó bay đi. “Phi, dừng lại.” Cố Minh cưỡi ngựa về phía Đông Tuyết rồi dừng trước mặt y, hắn vòng tay ôm eo bế Đông Tuyết lên yên, hai người cùng cưỡi một ngựa. “Thật là đồi phong bại tục.” Đông Tuyết đỏ mặt, giãy dụa muốn xuống ngựa nhưng bị Cố Minh ôm chặt. “Ca ca, để ta ôm huynh một chút đi.” Cố Minh nghiêng đầu cắn nhẹ vào vành tai của Đông Tuyết, đôi tai trắng tựa bạch ngọc kia bất giác đỏ bừng như hắn mong muốn. “…” Tai là nơi mẫn cảm của Đông Tuyết, sau khi bị Cố Minh khiêu khích thì cả người y đều tê rần, sau cùng như chịu thỏa hiệp, y không phản kháng nữa, cứng ngắc ngồi trước Cố Minh. Nhận ra Đông Tuyết đã thuận theo, Cố Minh cười càng lúc càng lớn, hắn được voi đòi tiên hôn vành tai Đông Tuyết thêm một cái. Trước khi Đông Tuyết nổi giận thì hắn nói: “Đi thôi, tâm can nhi*.” … Sau đó đoạn đường đều sóng yên biển lặng, không còn gặp mai phục hay ám sát gì nữa. Nhìn hai chữ Thương Châu to lớn trên tường thành, Đông Tuyết lặng lẽ nắm chặt tay Cố Minh. “Đi thôi.” Cố Minh cười lắc lắc tay Đông Tuyết, giúp y đeo mặt nạ rồi dẫn người kia vào thành. Trở lại nơi ở quen thuộc, tâm trạng Đông Tuyết vui vẻ rõ rệt. “Trước đây ta thích ăn hoành thánh ở quán này nhất, thỉnh thoảng, vào đêm khuya ta còn leo tường lẻn ra đây ăn.” “Nào, nếm thử xem.” Đông Tuyết khẽ câu môi, đưa hoành thánh đến bên miệng Cố Minh. Cố Minh nhìn đôi mắt sáng ngời của Đông Tuyết thì há mồm nuốt hết một cái. “Rất ngon.” Cố Minh vừa dùng tay lau sạch vệt canh trên khóe miệng Đông Tuyết vừa cười híp mắt nói. Cả hai đang ngồi trong góc một gian phòng lớn, ở chính giữa gian phòng là một cái bàn, người kể chuyện đang ngồi đấy đàm luận vài chuyện thú vị phát sinh gần đây. “Tiểu công tử Mạc gia vài ngày nữa sẽ kết hôn đấy.” “Ha ha, vị tiểu công tử nhà họ Mạc này đúng là nhân vật truyền kỳ, hắn mắc bệnh nặng khó chữa, thế mà lại là đoạn tụ!” Giọng nói ở giữa đại sảnh đủ lớn để từ chỗ ngồi của Đông Tuyết cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đúng như dự đoán, Cố Minh quay đầu lo lắng nhìn Đông Tuyết, Đông Tuyết cau mày nhìn người đàn ông ở giữa sảnh kia, chậm rãi ngừng lại động tác. “Ơ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy, người ta vài ngày nữa sẽ trở thành phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng của Võ Lâm Minh Chủ đấy.” “Võ Lâm Minh Chủ?” “Ừ, Võ Lâm Minh Chủ Tề Tu.” “Loảng xoảng!” Đông Tuyết vừa nghe thấy cái tên quen thuộc kia thì như sét đánh ngang tai, y sững người tại chỗ, chiếc thìa sứ trong tay rơi xuống bàn phát ra âm thanh chói tai. ———————- *tâm can nhi (心肝儿): cách gọi thân mật, cũng giống như bảo bối, cục cưng,… nhưng tui cảm thấy cách gọi này có cái hay riêng nên vẫn giữ như gốc (“tâm can” là chỉ người thương yêu nhất; “nhi” là dùng để chỉ phái nam => cách gọi này dùng để chỉ người yêu nhưng giới tính là nam).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]