Dường như Cố Minh không cảm nhận được sự chống đối của Đông Tuyết, hắn lấy một chiếc khăn tay trên xe ngựa rồi cẩn thận lau đi vết máu trên tay Đông Tuyết.
Thấy Đông Tuyết vẫn không lên tiếng, Cố Minh nhìn vào mắt Đông Tuyết hỏi lại lần nữa: “Sao tối nay huynh lại ở đây?”
Cố Minh truy hỏi đến cùng như vậy làm Đông Tuyết hơi sững sờ một lúc, y cúi đầu tránh đi ánh mắt thăm dò của Cố Minh, ngọn lửa ẩn chứa trong đôi mắt này đủ sức thiêu đốt mọi thứ.
“Ta… ta chỉ là…” Ngay lúc Đông Tuyết do do dự dự, lực nắm trên tay y đột nhiên tăng lên, Đông Tuyết khó chịu cau mày, vừa ngẩng đầu thì va ngay vào đôi mắt mang theo hi vọng kia.
Y hơi không đành lòng cự tuyệt.
“Đông Tuyết, huynh không nên gạt ta…”
Đông Tuyết đột nhiên nhớ tới trước đây mình đã từng bắt gặp ánh mắt như vậy, cũng là cảnh tượng như vậy, chỉ có điều lúc đấy người bị thương là y, người kia cứ như cún con tội nghiệp nhìn y, cầu xin y đừng lừa dối mình…
“Đông Tuyết?”
Cố Minh cảm nhận được sự mất tập trung của Đông Tuyết, hắn đè nén cơn phẫn uất bất chợt trong lòng, kéo tay Đông Tuyết rồi xoay người đè y lên tường trong sự ngỡ ngàng của đối phương.
“Đông Tuyết, nói cho ta biết vì cái gì?” Trái ngược với động tác hung hăng, Cố Minh nói với giọng điệu mang theo một tia cầu xin mơ hồ.
Đông Tuyết ngơ ngẩn nhìn lồng ngực không ngừng phập phồng trước mặt cùng với ánh mắt chất chứa tình cảm lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/438272/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.