Mặc dù Đông Tuyết không nhắc đến tên của Tề Tu, cũng không rõ thực hư thế nào, nhưng lời đồn về chuyện giữa hai người bọn họ thì trên giang hồ mọi người đều biết…
Hắn do do dự dự, cuối cùng vẫn không nhịn được nỗi nghi ngoặc trong lòng, Cố Minh vẫn nhìn vào đôi mắt trong veo của người nọ rồi mở miệng hỏi, “Ngươi… thật sự là Quý Đông Tuyết?”
“Ừ…” Đông Tuyết khẽ gật đầu khi nghe được lời nói đó.
“Vậy thì tại sao ngươi…”
Đông Tuyết hiểu lời còn chưa nói hết kia của Cố Minh, y miễn cưỡng nhớ lại đoạn hồi ức tồi tệ kia, “Lúc đó khi bị thương nhảy xuống vách đá, ta cũng không ngờ rằng mình vẫn còn sống… May mắn thôi. “
Thấy Đông Tuyết dửng dưng nói như vậy, Cố Minh nhất thời cảm giác được một tia đau nhói từ trong lòng lan ra khắp người, hắn thậm chí không dám tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, không dám nghĩ Đông Tuyết nhảy xuống vách núi đã có bao nhiêu tuyệt vọng.
Chỉ cần nghĩ như vậy, toàn bộ tim hắn đều như bị tay ai đó siết chặt đến đau đớn.
Rất nhiều điều muốn hỏi dường như đột nhiên đều bị chặn lại trong cổ họng, cuối cùng lại thành một câu, “Ngươi… lúc đó có đau không?” Cố Minh vừa mới mở miệng đã tự muốn tát cho mình một cái, sao lại hỏi thế này, bị thương như thế làm sao có thể không đau.
Quả nhiên, nghe được lời này, Đông Tuyết chỉ giương mắt nhìn hắn cười trừ.
Đau đớn đến mức chết lặng, ngày ấy trên vách núi gió rất lớn, lớn đến mức y dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/272758/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.