Bất ngờ bị Sầm Trí Sâm kéo lòng, Ninh Trí Viễn cảm thấy nhẹ nhõm. Qua vai Sầm Trí Sâm, cậu nhìn cảnh con phố mưa mịt mù phía trước, cười thầm.
Trò chơi này mình lại thắng rồi.
Lực tay Sầm Trí Sâm rất khỏe, ôm chặt cậu trong lòng, như sợ một giây tiếp theo cậu sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Dù biết Ninh Trí Viễn cố ý nhưng Sầm Trí Sâm cũng phải thừa nhận rằng mình không thể bình tĩnh được và đúng là anh đã thua Ninh Trí Viễn.
Để Sầm Trí Sâm ôm một lát, Ninh Trí Viễn khẽ rít lên, thỉnh thoảng cảm thấy mắt cá chân bị bong gân nhói lên, khó mà không để ý được.
Nghe tiếng, Sầm Trí Sâm buông cậu ra, cau mày nhìn xuống. Ninh Trí Viễn cười khổ: "Anh, anh có thể cõng tôi về được không?"
Sầm Trí Sâm nhìn xuống mắt cá chân sưng đỏ của cậu, mặt anh nhăn lại.
Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn tỏ ra biết sai trước mặt anh: "Máy ảnh còn ở bên trong, anh vào lấy đi."
Sầm Trí Sâm kiềm chế cảm xúc, lại nhìn cậu một cái, không nói gì bảo cậu đứng dựa vào cửa, anh vào sân lấy máy ảnh.
Nửa phút sau, Ninh Trí Viễn khom người nằm lên lưng Sầm Trí Sâm, nhẹ nhàng ôm cổ anh: "Được rồi."
Sầm Trí Sâm cẩn thận cõng cậu. Ninh Trí Viễn cứ tưởng anh cõng không nổi, không ngờ động tác của anh tuy hơi chậm rãi, nhưng lại không hề gì.
Mưa rơi lất phất, Ninh Trí Viễn nằm trên lưng Sầm Trí Sâm ngửi mùi nước hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-truy/3311068/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.