Nghe Sầm Trí Sâm nói "chúc mừng sinh nhật", Ninh Trí Viễn choáng hết cả người. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch". Một lúc sau, cậu mới hoàn hồn lại trước nụ cười của Sầm Trí Sâm: "Em còn nhớ không?"
Hỏi xong anh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu hỏi ngu ngốc nhường nào. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Sầm Trí Sâm, sao cậu có thể không nhớ được.
Nụ cười trên môi Sầm Trí Sâm nhạt đi một chút, anh nói: "Xin lỗi, trước đây anh luôn không để tâm."
Nhiều năm qua, dù là anh, hay những người trong nhà thì cũng chỉ nhớ hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, không ai nhận ra hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Ninh Trí Viễn.
Quên, không quan tâm, thậm chí bị chửi bới rằng sinh ra đã khắc mẹ.
Dù là đứa em ruột thịt của mình cũng không nên phải gánh chịu những tội lỗi vô cớ bị gán lên người này. Ninh Trí Viễn lại càng không nên bị như thế. Cậu chỉ là không may bị ôm đến nhà của họ, đã bỏ lỡ tình yêu thương của mẹ hơn hai mươi năm, cậu không nên chịu những điều đó.
Sau này Sầm Trí Sâm cứ nhớ mãi những lời Ninh Trí Viễn nói vào đêm say rượu như đang phàn nàn với anh.
Không phải anh không biết những gì Ninh Trí Viễn đã trải qua, chẳng qua khi đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn Ninh Trí Viễn vài tuổi mà thôi, không thể thay đổi thái độ và suy nghĩ của người lớn, anh luôn cho rằng chỉ cần anh bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-truy/2845526/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.