Sầm Trí Sâm lập tức bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Ninh Trí Viễn, cậu không tránh né, nhìn lại anh.
Sầm Trí Sâm nói: "Không ai phiền như em hết. Dĩ nhiên em không phải những người đó."
Ninh Trí Viễn: "Ừ, tôi nghĩ nhiều, lại rước phiền cho anh nữa."
Sầm Trí Sâm ném khăn lông lên đầu cậu.
"Lau khô người trước đi đừng nói nhảm nữa."
Người đàn ông vẫn nghiêm mặt hãy còn đang giận, nên Ninh Trí Viễn nghe lời, im miệng không chọc anh nữa.
Về khách sạn trên đảo, bác sĩ xác nhận sức khỏe của Ninh Trí Viễn không sao, mặt mày Sầm Trí Sâm mới dịu lại và nhắc nhở cậu: "Sau này không được phép đi lặn một mình. Muốn đi phải tìm bạn đồng hành."
Ninh Trí Viễn nghe tai này lọt tai kia, cầm quần áo định đi tắm, lúc xoay người thì Sầm Trí Sâm giữ tay cậu: "Anh nói em có nghe không?"
Ninh Trí Viễn nhìn xuống tay, dừng lại hai giây, ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi anh: "Sầm Trí Sâm, anh lấy tư cách gì để yêu cầu tôi?"
"Anh là anh em." Sầm Trí Sâm chau mày nói.
"Anh là anh tôi." Ninh Trí Viễn lặp lại bốn chữ ấy như đang tự giễu mình. Cậu hỏi anh: "Anh á? Lúc lên giường thì phủ nhận mình là anh tôi, còn khi muốn xen vào những chuyện khác thì lấy bốn chữ này để phủ đầu tôi?"
Sầm Trí Sâm: "Em cứ phải như vậy à?"
"Anh đang giận chuyện gì?" Ninh Trí Viễn không có tâm trạng cãi nhau, khó hiểu hỏi anh: "Chuyện hôm nay đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-truy/2845489/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.