“Gần đây bên phía tên Từ Âm đó có động tĩnh gì hay không?” Nam Yên Bắc thật sự đã lấy lại vẻ nghiêm túc đáng có, gương mặt cũng trở nên lạnh đi hơn rất nhiều, có bộ dạng chuyên tâm vào chính sự hơn.
“Hắn ta bay đi Philadelphia rồi.”
Gương mặt Nam Yên Bắc hơi chùn xuống một chút, đột nhiên tên đó đi Philadelphia làm quái gì vậy? Nghĩ thế sẵn tiện hỏi: “Cậu biết nguyên nhân không?”
Lục Sát nghiền ngẫm suy nghĩ trong đầu, ánh mắt bất chợt tối thẫm lại, còn tĩnh lặng hơn cả một hố đen trong vũ trụ bao la ngoài dãy ngân hà. Ngón tay thon dài chống nhẹ lên trán, thanh âm có chút lười biếng vang lên: “Có lẽ là đi sắp xếp lại địa bàn ở đấy một chút.”
Nam Yên Bắc nghiêm túc suy nghĩ cẩn trọng lời hắn vừa nói, cũng phải, không lâu trước đây anh có biết được chuyện Từ Âm trúng cái bẫy của Lục Sát, xác chết của thuộc hạ hắn ta vẫn còn chất đống ở nơi xảy ra trận đấu súng đó, không những thế còn tệ hơn là phải dâng hai tay địa bàn ở Châu Âu cho Lục Sát, thế lực bây giờ của Từ Âm đã mất đi một phần, đương nhiên phải đi xem xét rồi sắp xếp lại ổn định một chút, nếu không hắn ta sẽ ngay tức khắc bại tay dưới trướng Lục Sát.
“Tiểu Lục, cậu nghĩ Từ Âm còn có kế hoạch trả thù hay ám sát cậu lần nữa không?” Nam Yên Bắc chăm chú nhìn Lục Sát rồi khẽ khàng hỏi, điều này anh cũng có chút nghĩ tới, tên Từ Âm đó không phải người dễ động vào, Lục Sát đã ra tay khiến hắn ta không còn đường lui đương nhiên hắn ta không dễ dàng bỏ qua.
Lục Sát nghe câu hỏi của Nam Yên Bắc mà trên gương mặt không có một chút dao động hay lo lắng, gần như tê liệt toàn bộ cảm xúc vậy, bộ dạng của hắn còn bình tĩnh thong thả hơn nhiều. Lấy trên bàn hộp thuốc lá thượng hạng rồi chậm rãi rút một điếu ra, ngón tay thon dài hoạt động châm lửa. Hắn tựa người vào ghế sofa, khẽ khàng đưa điếu thuốc vừa mới cháy lên môi mỏng, rít mạnh một hơi, làn khói trắng như sương mù phảng phất vào ban sáng tinh mơ bay bổng quanh gương mặt hắn. Lục Sát rơi vào trầm mặc giây lát mới cất lên thanh âm lạnh lẽo: “Đấu đá bao nhiêu năm nay, cách Từ Âm làm việc mình cũng hiểu một chút. Hắn ta nhất định sẽ tìn mình tính sổ lại, chỉ là đang đợi thời cơ thích hợp để bắt mình trọn lưới.”
Đôi mắt xanh lục của Nam Yên Bắc hiện lên chút sự ngờ ngợ, nhưng trái ngược với bộ dạng thong thả bình tĩnh của Lục Sát thì anh dường như lo lắng hơn, trầm trầm lên tiếng: “Tiểu Lục, cậu định dung túng cho tên Từ Âm đó tung hoành ngang dọc kiếm cớ trả thù cậu sao?”
“Phải.” Lục Sát lại rít thêm một hơi từ điếu thuốc lá lần nữa, trên khóe môi cũng theo sự thỏa mãn như đang phê thuốc mà nhếch lên một cách tà mị.
“Cậu không lo lắng sao?” Nam Yên Bắc thấy bộ dạng vô cùng bình tĩnh của Lục Sát thì nhíu mi tâm hỏi, đã biết rõ ràng nhất định Từ Âm sẽ trả thù mà hắn vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra sao? Đúng là thời gian thật sự tàn khốc, từ một đứa bé ngây dại năm sáu tuổi đã từ từ tôi luyện Lục Sát thành một người tàn ác máu lạnh, hơn nữa dù mưa giông bão táp cũng không cần động tâm đến, thật sự hắn đã trải qua khoảng thời gian không khác nào như địa ngục mới có thể thành Lục Sát như ngày hôm nay.
“Yên Bắc, trò chơi thật sự chỉ mới vừa bắt đầu thôi. Mình và Từ Âm, vẫn còn thời gian nhiều, từ từ đấu đá như thế mới kích thích, đến cuối cùng trong hai người bọn mình chỉ có một người được sống, và một người được chết!” Ánh mắt Lục Sát đã hiện lên một tia bỡn cợt nhưng thật sự đang chứa một ngọn lửa hung tợn hiện ra nơi đáy mắt, như một ngọn lửa đang cháy phừng phực trên đỉnh điểm của sự tàn ác và nhẫn tâm, đến giọng nói của hắn tuy mang theo chút bỡn cợt đùa thôi nhưng Nam Yên Bắc biết dụng ý trong đó vô cùng sâu xa, chỉ có thể hình dung rằng “thắng là vua, thua là giặc” mà thôi. Đang định nói thêm vài câu thành bên ngoài cánh cửa thư phòng có tiếng gõ cửa, ngoái lại là Duật Ấn đang đứng cạnh bên ngoài.
Anh ta nhận được ánh mắt như muốn nói “vào đi” của Lục Sát thì liền nhanh chân sải bước vào, cúi người với hắn rồi cũng thuận tiện chào luôn Nam Yên Bắc.
“Có chuyện gì?” Thanh âm lành lạnh của Lục Sát vang lên khi Duật Ấn đã đứng cạnh trang nghiêm, cúi đầu kính trọng.
“Lão đại, thuộc hạ mới nhận được một tình báo, địa bàn ở Châu Âu vẫn còn một phần thuộc hạ thân tính của Từ Âm ở đấy ngang nhiên tung hoành, bọn chúng khi biết địa bàn đó thuộc về lão đại đã không cam lòng mà tới ẩu đả với người của chúng ta. Nhưng bọn chúng chỉ có khoảng mười mấy tên, hoàn toàn không đấu lại thuộc hạ của chúng ta, sau đó toàn bộ đã bị người của chúng ta bao vây và bắt lại. Không biết lão đại định xử lý thế nào?” Duật Ấn nghiêm túc nói một cách nhanh gọn lẹ không vấp chữ nào, đi theo Lục Sát từ năm hắn mười sáu tuổi đến nay dĩ nhiên anh ta cũng bị lây theo một chút tính cách của hắn, giọng nói nghiêm nghị trong lúc cần thiết nhất định phải lưu loát trôi chảy.
Khi nghe Duật Ấn vừa nói xong, không những gương mặt Nam Yên Bắc hơi tối sầm lại một chút mà sát khí đằng đằng từ người Lục Sát cũng đang u ám tỏa ra bao vây lấy thư phòng, đôi mắt hắn càng rực lên ngọn lửa của sự độc ác cùng nhẫn tâm, hắn không ngần ngại gì mà cất lên thanh âm lạnh lẽo cực độ phun ra vỏn vẹn hai chữ: “Giết hết.”
Duật Ấn không nhanh không chậm liền gật đầu cung kính, sau đó cúi người một lần trước hai người đàn ông rồi xoay người bước đi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Những việc như thế này anh ta đã quá quen thuộc rồi, đối với người chống đối lại Lục Sát còn có thể sống sao, chỉ có một chữ “chết”.
...----------------...
Biệt thự Hàn gia.
Lúc Hàn Khiết Tình vào tới nhà đã mặt mày ủ rũ, mọi người trong nhà đều cảm thấy dạo gần đây cô tiểu thư của mình dường như bị trúng tà hay sao đấy!
Từ sáng sớm hôm qua không biết nhận được món gì từ ông Borhan mà đã cười tủm tỉm cả một ngày trời, cả ngày nhảy múa tung tăng khắp nơi, sao bây giờ lại trở về vậy? Hơn nữa còn trong bộ dạng thất thần! Người làm trong nhà cảm thấy có chút gì đó khác biệt, một người đang lau dọn bàn ghế không kìm được lên tiếng: “Đúng rồi, tối hôm qua tiểu thư không về nhà, không phải là..”
“Không phải chứ?”
Người hầu trong nhà nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, từ trước đến nay Hàn Khiết Tình chưa bao giờ qua đêm ở ngoài cả, vậy mà tối qua lại cả đêm không về thì có chút là lạ nha....
“Chắc không đâu, mọi người đừng suy diễn lung tung nữa!”
“Nhưng mà..”
“Được rồi được rồi, mau làm việc đi đừng chậm trễ nữa, khi ông chủ quay về thì báo cáo lại cho ông chủ sau.”
Người làm bàn tán một chút rôid cũng tiếp tục công việc của mình, phận làm tôi tớ không nên quản xuyến quà nhiều chuyện của chủ nhân.
Hàn Khiết Tình trở về phòng rồi lập tức ngã khuỵch xuống chiếc giường lớn mềm mại, cả cơ thể cô thật sự rã rời rồi, tối qua bị giày vò cả một đêm, đến sáng sớm còn bị Lục Sát tra tấn đến tận trưa nữa, không những thế lúc ở trên xe còn có chút khúc mắc với hắn, bây giờ cô đang mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
Khi đôi mắt hiu hiu sắp nhắm lại thì Hàn Khiết Tình đột nhiên ngồi bật dậy, vớ tay kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra lục lọi thứ gì đó, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một vỉ thuốc màu trắng, còn hiện lên một dòng tên thuốc “Levonorgestrel”, cũng may cô đã có chuẩn bị sẵn cho tình huống khẩn cấp. Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ một lát thật kĩ rồi không do dự lấy thuốc ra uống cùng với ly nước trên tù đầu giường, tu ực ực một hơi vào bụng cô mới yên tâm.
Thật ra Hàn Khiết Tình không còn cách nào khác cả, tối qua Lục Sát không hề sử dụng một biện pháp an toàn nào cho trận kích tình, thế nên cô chỉ có thể dùng cách uống thuốc tránh thai mà thôi. Với tình trạng hiện tại cô không thích hợp để mang thai một chút nào, uống xong rồi lại ngã lăn ra giường không, cơ thể mệt mỏi cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi truyền đến cơn buồn ngủ mê man, mi mắt Hàn Khiết Tình nặng trĩu rồi từ từ nhắm chặt lại.
[Do trong gia đình của Erica có chút chuyện nên dạo này cách một ngày mới ra chap được, mong mọi người tha thứ: cùng thông cảm cho Erica nhaaa!! Đừng bỏ truyện ó tuii buồn lắm ấy hic hic) .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]