Chương trước
Chương sau
Sau khi Hàn Trạch Dương trở về từ đồn cảnh sát thì bên đó sếp lớn cũng đã tung tin rằng trong việc lần này Hàn Trạch Dương hoàn toàn vô tội, không hề liên quan đến bất cứ cái gì. Bên cảnh sát cũng đã đăng lên nội dung trong tập tài liệu mà Hàn Khiết Tình đã đem đến, cùng với lời khai của A Mao đều trùng khớp thì sự thật lập tức đưa ra ánh sáng. Việc lần này là do mượn cớ trả thù, bị cáo mượn cơ hội anh em Hàn Trạch Dương và Hàn Gia Lâm có xung đột mâu thuẫn nên đã nhân tiện đẩy ông gánh tội thay. Nên bên phía cảnh sát đã lập tức bắt giam A Mao chờ ngày tòa phán quyết tội tử hình cho anh ta. Vụ án chính thức được khép lại tại đây.

Bây giờ sự thật được đưa ra ngoài ánh sáng cũng đã công bố khắp Thượng Hải, ai ai cũng biết Hàn Trạch Dương không hề dính líu đến vụ án lần này, nhiều người đều một lòng thông cảm và thấy tức thay cho Hàn Trạch Dương, nhờ như thế mà cổ phiếu của Hàn Thị sau bao nhiêu ngày tuột dốc nay đã leo lên cao hơn, ổn định lại tình hình khó khăn của tập đoàn.

Nhưng mà vì khó khăn của Hàn Thị chỉ vừa mới ổn định lại đôi chút, còn chi nhánh tập đầu Hàn Thị ở Australia và Malaysia và một số công ty khác dính chút phiền toái, hiện tại nếu Hàn Trạch Dương không tự mình bay đến đó xử lý công việc thì sẽ kéo dài, gây ảnh hưởng nặng cho tập đoàn đứng đầu là Hàn Thị.

Thế nên, sau khi trở về nhà rồi nghỉ ngơi được một ngày thì sáng hôm sau ông đã lập tức bay đi Australia, sau khi xong việc cũng phải đi đến nơi khác giải quyết khó khăn, nên tạm thời trong khoảng nửa tháng ông sẽ không trở về, mọi việc ở Hàn Thị tạm thời giao cho Maya xem xét, thời gian rảnh rỗi thì để Hàn Khiết Tình đến kiểm tra một chút. Vì dạo đây ông biết cô đã rất vất vả nên không giao việc của tập đoàn cho cô, chỉ bảo cô nếu như Maya không biết xử lý công việc thế nào thì hãy đến đó giải quyết, còn lại cứ giao cho cô ấy là được.

Khoảng thời gian bận bộn gần đây nên Hàn Khiết Tình đã bỏ lơ Lục Sát mất rồi, hầu như cả tuần cũng chẳng gặp mặt hắn, chỉ khi nhớ quá mới gọi điện một chút cho đỡ thèm muốn nghe giọng nói trầm trầm của Lục Sát, cho nên cô cảm thấy cực kỳ có lỗi với hắn. Vì thế nên hôm nay Hàn Khiết Tình quyết định đến nhà của hắn để “bù đắp” mấy ngày qua.

Tại biệt thự Cơ Tuyết Bảo.

Trong phòng khách.

Lục Sát đang ngồi đối diện với Nam Yên Bắc ở ghế sofa, hắn trầm tĩnh hút thuốc, nhè nhẹ thả ra một vòng khói lượn lờ quanh gương mặt đẹp không chỗ chê của hắn.

Phía đối diện, Nam Yên Bắc trong bộ Âu phục màu xám đen sang trọng được cắt may thủ công từ đầu đến chân đang ngồi tao nhã vắt chéo cặp chân thon dài, cả người dựa về phía sau, một tay chống lên thành ghế sofa, tay còn lại nâng ly rượu vang đưa lên môi nhấm nháp. Bộ dạng vô cùng thong thả nhưng lại toát ra một mị lực quyến rũ không tả thành lời.

“Cậu làm việc thế nào mà lại để người lọt vào tay Từ Âm vậy?” Nam Yên Bắc khẽ híp lại đôi mắt màu xanh lục nhìn về phía Lục Sát, trầm giọng cất tiếng.

Lục Sát kẹp điếu thuốc đang hút dở ở hai đầu ngón tay, đôi môi hắn nhếch nhẹ hiện lên nụ cười lạnh lại mang chút sự cợt nhả: “Hắn ta đã chuẩn bị kĩ càng rồi, mình cũng không ngờ người lại rơi vào tay hắn ta dễ dàng như thế. Cũng là do mình cẩu thả trong việc lần này, cứ nghĩ rằng tên A Mao đó chỉ là một tên tép riu nhỏ nhoi, một tên thuộc hạ cũng đủ xử lý tên đó rồi. Nhưng không ngờ tên đó mạng cũng lớn, có thể sống sót đến lúc rơi vào tay Từ Âm.”

Nam Yên Bắc im lặng một lát, gương mặt anh hiện lên vẻ đăm chiêu khó tả, lắc lắc ly rượu vang trên tay một cái rồi hơi chần chừ lên tiếng: “Nhưng mà, tại sao Từ Âm lại giao cả người lẫn bằng chứng cho Hàn Khiết Tình? Theo như mình biết về năng lực của cậu thì trước khi cậu làm ra việc này đã xóa dấu vết đi rồi, vậy thì càng xác định bằng chứng đó Từ Âm có thể tìm ra không phải chuyện dễ dàng mà phải tốn một công sức rất lớn. Có lẽ lúc điều tra ra cũng có bằng chứng về việc cậu có liên quan đến. Nhưng điều khiến mình bất ngờ là hắn ta lại dễ dàng đưa cho Hàn Khiết Tình mà không vạch trần cậu. Hắn ta và cô ấy có quan hệ như thế nào vậy?”

Nghe Nam Yên Bắc hỏi xong, Lục Sát rơi vào trầm mặc không nói gì. Hắn chỉ im lặng thả khói ra rồi chìm trong suy nghĩ gì đó, đôi mắt cũng bao phủ lên một tầng lạnh lẽo. Quả thật chuyện này hắn cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng không tài nào đoán được rốt cuộc hành động của Từ Âm là gì. Nếu như ngay lúc đó Từ Âm vạch trần hắn thì có lẽ mọi kế hoạch trả thù của hắn chỉ có thể bị phá hỏng tan tành, muốn thực hiện lại phải cần thời gian dài. Nhưng không như dự liệu của Lục Sát mà Từ Âm lại không hé răng một chữ, rốt cuộc hắn ta muốn làn cái gì?

“Này... không phải Từ Âm đem lòng yêu thích Hàn Khiết Tình đấy chứ?” Nam Yên Bắc thấy vẻ mặt của Lục Sát trở nên âm trầm hẳn, anh không nhịn được mà nói ra suy nghĩ của mình. Nếu như thế thật thì... cũng quá gây cấn đó chứ?

“Cũng có thể như vậy. Nhưng mà theo mình biết thì Từ Âm không bao giờ nghiêm túc với phụ nữ, hắn ta chơi rất nhiều loại người, nhưng mình chưa bao giờ thấy hắn ta dính líu đến tình cảm. Nếu như lần này hắn ta vô tình để mắt đến Hàn Khiết Tình thì cũng chỉ là sự thích thú tạm thời, mà trong từ điển của hắn đối với phụ nữ chỉ có lên giường. E rằng suy nghĩ của hắn đối với Hàn Khiết Tình cũng không ngoại lệ, nhưng có lẽ cô ta không để ý đến hắn ta nên hắn mới dùng chút thủ đoạn để dụ dỗ Hàn Khiết Tình.” Lục Sát chậm rãi khép hờ đôi mắt lộ ra sự hung ác tàn nhẫn, hắn nâng tay dụi điếu thuốc vừa hút được giữa chừng lên gạt tàn rồi nghĩ đến gì đó liền bất chợt cười lạnh còn mang thêm cả sự khinh miệt: “Nhưng mà, mình phát hiện sức hút của Hàn Khiết Tình quả cũng không nhỏ, khiến cho lão đại của Âm Thiên Phủ cũng chú ý tới. Mình đã đánh chấp năng lực câu dẫn của cô ta rồi.”



Nam Yên Bắc hơi có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Lục Sát, khi hắn nói những lời này quả thật giọng nói đã lạnh đến mức có thể làm đóng băng một con người, nhưng khi anh cẩn thận nhìn về đôi mắt hắn, muốn cố tìm ra chút gì đó như một chút tình cảm thì hình như vẫn có trong đó. Điều này khiến Nam Yên Bắc mang vẻ mặt ngờ ngợ nhìn hắn rồi chậm rãi hỏi: “Này Tiểu Lục, nếu như Từ Âm thật sự để mắt đến Hàn Khiết Tình rồi thì cậu... cậu có chút cảm giác ghen tuông gì không?”

Động tác đang dụi điếu thuốc của Lục Sát chợt cứng đờ khi Nam Yên Bắc vừa dứt lời, trong lòng hắn cũng dáy lên một cảm xúc khó tả, nhưng trong nháy mắt đã lập tức biến mất. Bên môi hắn nở ra nụ cười châm chọc: “Ghen? Nam Yên Bắc, có phải cậu bị bảo bối nhà cậu thu thập đến nổi điên hay não cậu bị úng nước rồi không? Nói cho cậu biết, ngoại trừ trả thù thì đối với Hàn Khiết Tình thì Lục Sát mình đây không có bất cứ cảm xúc nào cả.” Trong đầu Lục Sát lúc này lại bất chợt hiện lên một vài cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt vào ngày sinh nhật của hắn. Bộ não cũng tự động bổ sung thêm một câu: “Ngoại trừ lúc lên giường quả thật là như lạc vào chốn thiên đường vậy...”

Nam Yên Bắc chẹp chẹp miệng, anh không thể nhìn thấu rõ suy nghĩ của Lục Sát được, chờ mờ mờ cảm giác được rõ ràng hắn đã có chút dao động với Hàn Khiết Tình. Nhưng chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi. Nam Yên Bắc khẽ thở dài một cái, người trong cuộc không muốn nhìn nhận thì anh cũng chẳng tiện xen vào, chuyện của bọn họ cứ để ông trời định đoạt vậy. Nam Yên Bắc bèn nhanh chóng đổi đề tài: “Vậy cậu định để việc trả thù đến bao lâu nữa mới đánh một cú đá thật ngoạn mục lên người Hàn Trạch Dương đây?”

“Thời cơ để mình lật tẩy ông ta cũng sắp kéo đến rồi. Nhưng mà hiện tại bằng chứng quan trọng nhất là ở chỗ ông ta, thế nên chỉ còn cách ra tay từ Hàn Khiết Tình. Mau chóng đẩy nhanh kế hoạch trả thù. Nếu còn chần chừ mãi mình sợ rằng mình không đủ kiên nhẫn để đem máu của Hàn Trạch Dương tế sống ba mẹ mình.” Đôi mắt Lục Sát hằng lên một sự lạnh lẽo đến cực độ, khi nói về kế hoạch trả thù Hàn Trạch Dương thì sự độc ác hung tàn trên người hắn lại càng tăng thêm nữa.

Lúc này, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng “ding dong, ding dong, ding dong”.

Lục Sát một thân màu đen Âu phục hơi lười biếng đứng dậy thẳng hướng về phía cửa rồi mở ra, ngay lập tức có một bóng hình liền lao vào lòng hắn mà ôm chặt lấy cổ hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn rồi trong trẻo cất tiếng: “Lục Sát, anh có nhớ em không? Còn em cực kỳ nhớ anh luôn nha~”

Nói rồi không đợi Lục Sát trả lời cô đã nháo nhào hôn lên mặt hắn, cằm hắn, gò má hắn một cách nhiệt tình.

Lúc này, Nam Yên Bắc đang ngồi ở ghế sofa liếc mắt một cái thì hơi nhếch môi thể hiện sự thích thú, nhưng nhìn Hàn Khiết Tình và Lục Sát cứ đứng đó mà ôm hôn khiến anh có chút khó chịu, vì nhớ tới bảo bối của mình. Vì thế, Nam Yên Bắc khẽ hắng giọng ho mấy cái.

Đang hôn nhiệt tình nhưng nghe có âm thanh phát ra, Hàn Khiết Tình bất chợt nhìn sang Nam Yên Bắc thì hơi giật mình, nghe tiếng ho nhắc nhở của anh mới nhận ra sự tồn tại của anh, gương mặt cô bỗng chốc ửng đỏ. Vội vàng buông Lục Sát ra rồi chỉnh sửa lại quần áo, không dám lên tiếng.

Lục Sát lấy lại vẻ trầm tĩnh như thường ngày rồi liếc mắt về phía Nam Yên Bắc một cái thấy anh đang sờ sờ cằm nhìn mình với sự mờ ám. Lục Sát hắng giọng một cái rồi kéo Hàn Khiết Tình đang ngại ngùng muốn bốc lửa ở đó đi đến chỗ ghế sofa ấn cô ngồi xuống cạnh hắn, lên tiếng giới thiệu: “Tình Tình, đây là bạn tôi. Nam Yên Bắc.” Nói rồi hắn liếc mắt về phía anh, bổ sung phần giới thiệu còn lại: “Đây là bạn gái tôi, Hàn Khiết Tình.”

Nam Yên Bắc nheo nheo mắt thú vị nhìn về phía Lục Sát rồi đưa mắt về phía cô, mỉm cười khẽ rồi lịch sự đưa tay ra: “Xin chào!”

Hàn Khiết Tình chớp chớp mắt long lanh cũng theo phép lịch sự mà vươn tay bắt lây tay anh: “Xin... xin chào!” Vid sự ngượng ngùng ban nãy mà cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh đến cả giọng nói cũng lắp bắp, ôi con mẹ nó, thật là mất mặt chết mà!

Bắt tay một cái rồi cả người nhanh chóng buông tay ra, Nam Yên Bắc dựa lưng vào ghế sofa rồi nâng khóe môi cười: “Không cần ngại, lúc nãy cứ xem như mắt tôi bị mù đi. Dù gì cũng không phải cảnh cấm trẻ em...”

Để tránh sự ngượng ngùng nên Hàn Khiết Tình vừa buông tay ra đã lập tức nhận lấy tách trà của Lục Sát đưa đến, vừa mới uống được một ngụm rồi nghe thấy lời nói ám muội của Nam Yên Bắc liền không nhịn được phun cả ngụm trà ra rồi ho sặc sụa: “Khụ! Khụ! Khụ!”

Lục Sát đưa tay vỗ vỗ lưng của Hàn Khiết Tình rồi liếc mắt về phía Nam Yên Bắc với gương mặt đang giả vờ ngây thơ vô tội ấy còn nhún nhún vai, hắn trầm giọng lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói linh tinh.”

Nam Yên Bắc bật cười sáng lạn rồi không tiếp tục trêu đùa Hàn Khiết Tình nữa mà trở lại dáng vẻ tao nhã thường ngày, vô cùng thoải mái mà trò chuyện làm quan với cô.



Sự ngượng ngùng vơi đi một ít Hàn Khiết Tình mới nâng mắt quan sát Nam Yên Bắc. Anh có gương mặt thật sự như một yêu tinh chuyên đi hại người, làn da trắng hơn cả phụ nữ. Mái tóc màu rượu được cắt ngắn gọn gàng phủ tới vầng trán cao ngút, hơi che đi đôi mắt màu xanh lục như có ma lực dẫn dắt hồn phách của phụ nữ, lông mày màu rậm nhìn càng mê người, sống mũi cao thẳng trông vô cùng anh tuấn, không những mũi cao mà gò má cũng cao, tựa như những nam diễn viên đi ra từ trong phim điện ảnh. Đôi môi mỏng màu bạc hơi mím lại tùy ý nở nụ cười càng làm điên đảo chúng sinh. Chiếc cằm cương nghị phát họa lên từng đường nét rõ ràng trên gương mặt anh. Phía dưới là yết hầu nam tính lâu lâu lại trượt lên trượt xuống, càng nhìn càng như bị hút hồn bởi sắc đẹp vẹn toàn của người đàn ông hiện đại. Trên người lại lại bộ Âu phục sang trọng, giấu đi một thân hình nam tính lực lưỡng bên trong. Từ đầu đến chân không chỗ nào chê được, mỗi động tác đều nho nhã nhưng lại mang sự mị lực quyến rũ kinh người.

Nhìn Nam Yên Bắc một hồi Hàn Khiết Tình chợt nhớ ra cái gì đó, một đôi nam nữ hôn nhau ở vệ đường vô tình hiện lên trước mắt cô, chập chờn một lúc Hàn Khiết Tình mới e dè nhìn về phía gương mặt cực phẩm của Nam Yên Bắc hỏi: “Anh... là bạn trai của Lạc Thần?”

Nam Yên Bắc có vẻ hơi sửng sốt một chút với câu hỏi của cô, nhướng máy hiện lên sự thú vị bèn trầm giọng lên tiếng, thanh âm từ miệng anh phát ra thật khiến người ta muốn có thai luôn: “Cô... biết bảo bối nhà tôi?”

Hàn Khiết Tình không do dự liền gật đầu. Bây giờ cô mới nhớ ra đã nhìn thấy Nam Yên Bắc trên ti vi rồi, năng lực của anh quá xuất sắc, đã đưa tập đoàn tài chính của mình trong vài năm ngắn ngủi mở rộng thị trường khắp thế giới. Nên lần đầu vô tình nhìn thấy anh cô đã ngờ ngợ nhưng không nhớ ra.

“Làm thế nào cô quen biết được cô ấy vậy?” Nam Yên Bắc lấy ra điểm mấu chốt của việc Hàn Khiết Tình quen biết được bảo bối nhà anh, thời gian bây giờ của anh cũng rãnh rỗi nên lắng nghe một chút cũng khá thú vị.

“Cô ấy gặp lưu manh.” Hàn Khiết Tình lấy lại sự thong thả bình tĩnh, khẽ nâng tách trà lên rồi đưa lên môi uống một ngụm tùy tiện đáp.

“Chậc, đúng là cô ấy đi đến đâu liền có tai họa.” Nam Yên Bắc mới đầu hơi ngạc nhiên một chút nhưng ngay lập tức nở nụ cười thích thú, còn đưa tay sờ sờ chiếc cằm trơn bóng mà ra chiều đăm chiêu thú vị.

Biểu hiện của anh khác với ngoài dự tính của Hàn Khiết Tình, cô nheo mắt nghi ngờ nhìn bộ dạng thong thả của Nam Yên Bắc mà không kìm được hỏi: “Bạn gái gặp lưu manh mà anh không lo lắng cô ấy bị gì sao?”

Nghe được câu hỏi này mà Nam Yên Bắc chợt cười phá lên, lộ ra hàn răng trắng bóng càng khiến nụ cười anh thềm phần quyến rũ. Giọng điệu anh có chút bình tĩnh mà lại mang theo sự khoái chí vui vẻ: “Lo lắng cho cô ấy thì chi bằng tôi lo cho bọn lưu manh đó còn hơn. Không chừng sau khi gặp cô ấy bọn chúng nhất định từ bỏ cái tính đó luôn đấy. À này, cô nói xem tình trạng bọn đó sau khi nếm thử sự lợi hại của cô ấy thì trở nên như thế nào? Có phải đến ba mẹ cũng không nhận ra không?”

Hàn Khiết Tình không khỏi tặc lưỡi một cái, quả nhiên người đàn ông này thật sự hiểu bảo bối nhà mình, nhưng mà không những không lo lắng cho bạn gái ngược lại còn mang bộ mặt tiếc thương cho đám lưu manh. Hàn Khiết Tình thật sự muốn kí đầu anh quá đi mất!

Sau đó cô bèn kể lại tình trạng của bọn lưu manh cho Nam Yên Bắc nghe, đến cuối cùng cô còn chốt thêm một câu khen ngợi cô ấy: “Thật sự mà nói tôi phải khâm phục cô ấy nhé, vừa xinh đẹp lại vừa có cá tính. Nếu tôi là đàn ông nhất định sẽ theo đuổi cô ấy, với sức hút của tôi anh nhất định không có cửa đâu!”

Nam Yên Bắc nghe thế không những không giận mà còn bật cười, anh lắc đầu ngao ngán một cái rồi ra vẻ ảo nảo nói: “Quả thật tôi đã đánh giá thấp sức hút của bảo bối nhà tôi rồi. Đến đại tiểu thư có tiếng như cô đây mà cô ấy còn quyến rũ được. Chắc sau này tình địch của tôi sẽ có ở khắp nơi mất.”

Lục Sát: “...”

Hàn Khiết Tình: “...”

Cô đưa tay day day trán nhìn anh ra mà bất lực từ trong ra tới ngoài, thật sự không biết phải nói gì với cái tên này nữa. Chắc là bị bảo bối nhà anh trị nghiêm ngặt đến mức có không bình thường một chút rồi, e rằng cô phải bảo Lục Sát ít tiếp xúc lại với Nam Yên Bắc một chút mới được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.