Chương trước
Chương sau
Sau khoảng thời gian gần hai tháng đi công tác ở nước ngoài xử lí công việc thì Hàn Trạch Dương cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi quay trở về.

Buổi tối tại biệt thự Hàn gia.

Trên bàn ăn đầy đủ các món ăn thịnh soạn, Hàn Trạch Dương vừa ăn vừa gấp thức ăn cho Hàn Khiết Tình nhưng thấy cô có biểu hiện là lạ, cứ ngồi đó cắn cắn đũa mà không biết đang suy tư chuyện gì. Nguyên buổi ăn mà người cứ thơ thẩn, thân xác ở đây nhưng hồn không biết đang ở chỗ nào.

Hàn Trạch Dương gấp một miếng cá ngừ vào bát cơm chất đầy thức ăn của cô, lo lắng hỏi: “Khiết Tình, con sao vậy?”

Đầu óc trống rỗng của Hàn Khiết Tình đột nhiên lấy lại suy nghĩ, cô giật mình nhìn về phía Hàn Trạch Dương rồi lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Không... không sao ạ...”

Nói rồi Hàn Khiết Tình cúi đầu cặm cụi ăn cơm, lúc này mới phát hiện ra trong bát đầy thức ăn, nhưng lại chỉ có thể gắp vài miếng lên ăn cho có lệ. Lúc nãy cô đang chìm trong một câu nói của Lục Sát, ngày đó sau khi kết thúc trận kích tình mãnh liệt hắn đột nhiên nói muốn đính hôn với cô, làm cho cô cả buổi ngẩn ngơ rồi như hóa tượng đá không nói được bất cứ một lời nào.

Còn Lục Sát cứ chằm chằm nhìn cô đợi câu trả lời của cô. Lúc đó Hàn Khiết Tình không biết phải nói ra sao, cô đành nói rằng đợi khi nào Hàn Trạch Dương trở về sẽ nói với ông, khi đó cô sẽ trả lời hắn.

Lúc Lục Sát nghe như thế thì hắn đột nhiên trầm mặc, Hàn Khiết Tình còn tưởng hắn đang giận nên muốn tìm cách gì đó nói cho hắn hiểu, quả thật không phải cô không muốn đính hôn với hắn. Nhưng mà dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đính hôn cô chưa từng nghĩ tới. Hơn nữa công việc của Hàn Trạch Dương còn rất nhiều chuyện chưa được xử lý, cô phải đợi ông hoàn thành hết mới dám mở miệng nói. Dù gì hôn sự cũng là chuyện quan trọng cả đời người, tuy rằng chỉ đính hôn thôi nhưng đó là bước đầu tiên để đi đến hôn nhân. Hàn Trạch Dương chỉ có mình Hàn Khiết Tình là tâm can bảo bối, cô biết ông cực kỳ yêu thương cô, chuyện cô yêu người nào ông không ngăn cản, chỉ là muốn đi đến hôn nhân phải được ông xem xét kĩ càng, không cần đối tượng là người giàu có hay quyền lực, chỉ cần yêu thương con gái ông suốt đời là đủ.

Lục Sát sau đó cũng đồng ý với Hàn Khiết Tình tạm thời chưa nói đến chuyện này, cứ đợi Hàn Trạch Dương đồng ý khi đó hắn sẽ tới gặp mặt ông.

Chính vì lí do như thế nên gần đây Hàn Khiết Tình cứ trong trạng thái mất hồn, cô không biết ba cô có chấp nhận Lục Sát hay không nữa, thêm một việc là dạo gần đây sức khỏe cô có chút tệ hại, ngày nào nhìn bàn ăn đầy ấp món ngọ nhưng cô không nuốt nổi, cứ hễ ngửi mùi là thấy mắc ói, mỗi lần ói là muốn nôn ra cả dạ dày, sắc mặt cô lúc đó còn trắng hơn cả người chết. Nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ rằng chắc do dạo này cô suy nghĩ và căng thẳng quá độ, thường không ăn uống đúng giờ nên bị bệnh dạ dày, uống chút thuốc là sẽ khỏi.



Vì thế nên Hàn Khiết Tình vẫn chưa dám mở miệng với Hàn Trạch Dương, lúc này thấy ông vừa ăn cơm mà vừa truy cô cô rất cặn kẽ, sợ cô có chuyện gì giấu ông. Cô cúi đầu mà cắm đũa ăn được vài hạt cơm, suy nghĩ một lát mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hàn Trạch Dương, khó khăn mà lựa lời lên tiếng: “Ba... con có chuyện này muốn nói với ba...”

Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc và lời nói lại lắp bắp, Hàn Trạch Dương hơi bất an trong lòng, ông buông đũa xuống nhìn đối diện cô: “Con sao vậy?”

Hàn Khiết Tình cắn cắn môi, cô không biết nên nói như thế nào mới phải, bèn suy nghĩ thật lâu mới bắt đầu kể rõ mọi chuyện với ông. Từ khi cô với Lục Sát yêu đương rồi qua lại cho đến tận bây giờ, cho đến khi hôm đó hắn nói muốn đính hôn với cô, đương nhiên trong khi nói Hàn Khiết Tình sẽ tránh một số vấn đề mang một chút mãnh liệt khi yêu gì đó (cái gì thì mọi người tự hiểu nha^^),sau khi nói hết mọi chuyện với Hàn Trạch Dương, Hàn Khiết Tình khó khăn giữ nguyên động tác đang cầm đũa mà nhìn sắc mặt của ông.

Khi trông thấy gương mặt Hàn Trạch Dương bất chợt lạnh lẽo thì cô không khỏi rùng mình một chút, ông... như thế này là sao...

Quả nhiên, Hàn Trạch Dương tỏ rõ thái độ không chấp nhận, ông thẳng thừng đáp không một chút do dự hay suy nghĩ gì: “Không được, ba không cho phép.”

Tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Hàn Khiết Tình bây giờ càng nặng hơn nữa, cô cắn cắn môi hỏi: “Ba... tại sao vậy? Lục Sát rất tốt với con, anh ấy cũng yêu thương con thật lòng. Hơn nữa...” Nói tới đây cô không nói tiếp, bởi vì cô đâu thể nào nói với ông chuyện cô với Lục Sát đã xảy ra quan hệ nhiều lần chứ? Nếu như ba cô biết được thì với tính cách của ông chắc chắn sẽ đem Lục Sát ngũ mã phanh thây mất.

“Dù con có nói gì đi nữa ba cũng không chấp nhận, con nhìn thấy bề ngoài cậu ta đối xử tốt với con nhưng lỡ sau này kết hôn cậu ta thay đổi tính tình rồi thì thế nào? Hơn nữa, trước đây Tổng cảnh giám - Bùi Viện đã nói cho ba rất nhiều chuyện mà ông ta biết được về Lục Sát, toàn những chuyện tội ác của cậu ta mà bên phía cảnh sát không có bằng chứng để bắt cậu ta. Lúc đầu ba cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng sau này ba có cho người điều tra cậu ta một chút, tuy là không tra được gì về quá khứ nhưng cũng biết được thế lực và bối cảnh của cậu ta không nhỏ.Tuy ngoài mặt chỉ là người cho mở một xưởng sản xuất xe và vũ khí đơn giản nhưng ai biết sau lưng cậu ta thâm sâu cỡ nào chứ?” Hai đầu lông mày Hàn Trạch Dương nhíu chặt lại, tuy là sắc mặt ông đã trở nên lạnh lẽo nhưng vẫn cố kìm nén giọng nói dịu dàng nhất với con gái mình, ý của ông rất rõ ràng, những điều ông vừa nói ra cũng đủ để cô hiểu ông không chấp nhận mối hôn sự này.

Hàn Khiết Tình nghe ông nói xong lập tức buông đũa xuống, sống mũi cô cơ chút cay cay, giọng nói trong trẻo pha chút khó chịu vang lên: “Ba, sao ba lại điều tra anh ấy?”

“Ba chỉ muốn tốt cho con thôi, đối tượng kết hôn của con phải lựa chọn thật kĩ càng, không thể qua loa làm ảnh hưởng đến cuộc đời con sau này được.” Hàn Trạch Dương vẫn một mực không đồng ý, ông lạnh giọng nói, trên mặt cũng đều là sự nghiêm túc kiên định.

Cả tâm trí Hàn Khiết Tình bắt đầu bối rối, cô không ngờ lần này ba cô lại một mực kiên quyết như vậy, trước đây chỉ cần là thứ cô muốn ông sẽ cho. Nhưng hôm nay cô nói ra chuyện đính hôn với Lục Sát ông lại không chấp nhận, lòng cô càng rối bời hơn nữa: “Ba, con yêu Lục Sát, cũng yêu luôn mọi thứ của anh ấy. Quá khứ của anh ấy thì thế nào chứ, cảnh sát nói sau lưng anh ấy là thâm sâu cùng độc ác vô lường, nhưng họ có điều tra ra không, có bắt được chứng cứ anh ấy phạm tội hay không? Hơn nữa, con với anh ấy quen nhau rất lâu rồi, con có mắt, có trái tim, con đủ cảm nhận được tình yêu anh ấy dành cho con. Với cả, anh ấy cũng chưa từng tổn thương con bao giờ, lúc nào cũng chăm sóc con rất tốt, lúc ba bị tạm giam anh ấy đã không ăn không ngủ mấy đêm để tìm cách giúp ba, con đều tận mắt chứng kiến hết cả. Ba, con thật lòng muốn đính hôn với anh ấy...”

Đôi mắt Hàn Trạch Dương hơi gợn sóng lạnh lẽo, ông nhìn cô bằng sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng mà giễu cợt: “Bây giờ cậu ta không tổn thương con thì sau này có chắc sẽ vẫn không tổn thương con không? Cậu ta chăm sóc con chu đáo nhưng sau này có chắc vẫn sẽ một lòng lo lắng bảo vệ con không? Khiết Tình, ba đã sống lâu rồi, người nào ba cũng từng gặp qua rồi, người như Lục Sát rất nhiều bộ mặt mà con chưa thấy qua. Tâm hồn con lương thiện thuần khiết, còn cậu ta chỉ có một một bối cảnh đầy bí mật ở sau lưng, thế giới cậu ta quá nguy hiểm, không thích hợp với con...”



“Ba...” Lòng Hàn Khiết Tình nóng như lửa đốt, tại sao ba cô không chịu hiểu vậy? Cô đã nói hết nước hết cái nhưng ông vẫn không đồng ý, Lục Sát có gì không tốt đâu? Chẳng lẽ thời gian qua cô không đủ hiểu hắn hay sao chứ! Sao phải quan tâm đến lời người khác nói.

“Khiết Tình, bất kể con nói gì ba cũng không đồng ý con đính hôn với cậu ta. Hôn sự là chuyện của cả một đời người, vấn đề quan trọng như vậy chắc chắn con hiểu rõ. Có lẽ bây giờ con đang ở trạng thái rung động đầu đời và thích cậu ta nhất thời, e rằng cậu ta cũng như thế.” Hàn Khiết Tình thấy cô có vẻ hơi kích động bèn hạ giọng thở dài nói.

Hàn Khiết Tình cắn răng, bàn tay cô cũng đang siết chặt lại, trái tim cô cũng đang âm ỉ khó chịu: “Ba, tình cảm của con tuyệt đối là thật sự chứ không phải nhất thời, Lục Sát cũng như thế. Con thật lòng muốn đính hôn với anh ấy không phải là giây phút bồng bột của tuổi trẻ, là con dùng trái tim cảm nhận được...”

“Khiết Tình, con đừng tốn hơi sức nữa, đều chỉ là vô ích lãng phí thời gian thôi. Ba đã nói rồi, cậu ta không hợp với con, bây giờ con chỉ là thiếu nữ kích động nhất thời, cảm giác của trái tim không lúc nào cũng đúng. Cho nên, nếu con thích cậu ta thì ba đồng ý để hai đứa yêu nhau, đùa giỡn với nhau như thế nào ba không phản đối không ngăn cản, nhưng đi đến hôn sự là tuyệt đối không được!” Vừa dứt lời Hàn Trạch Dương liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn đi một mạch lên lầu không nói tiếng nào nữa, mặc cho phía sau Hàn Khiết Tình có gọi ông thế nào ông cũng không quay đầu lại.

Hàn Khiết Tình ủ rũ cụp mi mắt, dùng hai tay nâng mặt mình, cô thật sự không biết làm sao để ông hiểu rõ là cô không phải thích thú nhất thời mà là tình yêu thật sự. Cô phải làm sao để chứng minh cho Hàn Trạch Dương rằng Lục Sát không như những gì ông nghĩ đây? Quả thật cô cũng muốn đính hôn với hắn, nhưng có ai mà không muốn lời chúc phúc và chấp nhận của gia đình đâu chứ?

Hàn Khiết Tình ngồi ở dưới phòng ăm không biết bao lâu, không động đũa ăn cơm cũng không làm gì, chỉ thơ thẩn ngồi ở đó suy nghĩ, bác Quản thấy cô như thế không biết làm thế nào đành khuyên nhủ cô phải ăn cơm, sắc mặt cô bây giờ đã trắng bệch rồi. Hàn Khiết Tình thở dài uể oải định động đũa nhưng chưa kịp ăn thì cơn buồn nôn lại dội đến, cô chạy một mạch vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức mặt mũi tái nhợt chẳng khác nào âm hồn dạ quỷ, không còn tâm trạng gì nữa mà đi thẳng lên lầu.

Lúc đi đến bên giường ánh mắt cô va vào cái tủ bên cạnh, ngăn thứ ba của tủ hé mở lộ ra một vĩ thuốc tránh thai. Lúc này cả người Hàn Khiết Tình bất động, cô... cô quên mất cái này rồi!

Do gần đây phải suy nghĩ chuyện đính hôn với Lục Sát và cả sức khỏe không tốt nên cô cũng chẳng uống thuốc tránh thai nữa, hình như là trước khi cô cùng Lục Sát quan hệ ở đây thì phải?

Đầu óc Hàn Khiết Tình trống rỗng, cô chợt nhớ ra kì sinh lý của mình cũng đã chậm một khoảng thời gian rồi... Cô giật mình mà bất động hồi lâu mới lập tức lấy túi đi ra ngoài ghé thẳng đến hiệu thuốc, mua một đống que thử thai của các loại khác nhau phòng ngừa có sai sót. Hàn Khiết Tình im hơi lặng tiếng trở về nhà rồi vào phòng vệ sinh, cô ở trong đó rất lâu... rất lâu...

Cho đến khi một tiếng sau, sắc mặt cô tái nhợt mà từ từ mở cửa đi ra, như người mất hồn mà ngồi thừ trên giường, liếc mắt nhìn về phía kệ bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh một cái, trên đó toàn là những que nhựa, tưởng chừng chỉ là bình thường nhưng trên mỗi que nhựa đó đều hiện rõ hai vạch đỏ chói...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.