“Khiết Khiết!”
Từ đằng xa, một thân hình mảnh mai gấp gáp chạy về phía mà Lục Sát vừa mới rời khỏi, gương mặt đầy sự lo lắng giờ đã dịu đi xuống đôi chút, chạy nhanh tới ôm chặt lấy Khiết Khiết vào lòng, nước ngoài kìm nén từ nãy giờ đã không thể nhịn lại được nữa mà tuôn ra: “Con chạy linh tinh đi đâu vậy hả? Có biết mami lo cho con lắm không?”
Gương mặt thơ ngây xinh đẹp của Khiết Khiết cũng bí xị, thành khẩn hối lỗi mà đưa hai bàn tay nhỏ bé mềm mại lau đi những giọt nước mắt trên mặt Veronica: “Mami, con xin lỗi mami. Con sẽ không đi lung tung nữa! Mami đừng khóc mà.”
Đôi mắt đỏ hoe của Veronica tràn ngập sự dịu dàng, cô khịt mũi vài cái rồi lau mỉm cười khẽ, sờ đầu và từ trên xuống dưới Khiết Khiết lo lắng hỏi han: “Con có bị thương ở đâu không?”
“Không ạ! Khiết Khiết được một chú đẹp trai dẫn đi tìm mami và cô Eirian ạ!” Nhìn thấy mami không còn khóc nữa, Khiết Khiết vui vẻ trở lại mà cười hì hì ra vẻ thành khẩn đáp.
“Chú đẹp trai?” Veronica nhìn xung quanh một hồi chẳng thấy ai cả, sau đó dời tầm mắt bằng ánh nhìn khó hiểu về gương mặt hồng hào của Khiết Khiết, mờ mịt với câu nói của con gái.
“Veronica, lúc nãy Khiết Khiết có gặp một người đàn ông, anh ấy đã bế con bé đi tìm mình với cậu đấy.” Eirian đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích thay cho Veronica, nói tới đây cô bỗng cười cười một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054680/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.