Ánh đèn màu mật trên tủ đầu giường chiếu ánh sáng lên hai cơ thể va chạm đầy mãnh liệt ở trên giường, Lục Sát đã bế Hàn Khiết Tình từ chiếc sofa chật hẹp lên chiếc giường mềm mại trong phòng cô, vừa đặt thân thể không còn chút sức lực nào của Hàn Khiết Tình lên hắn lại lần nữa tiếp tục chôn sâu vào cơ thể cô, phóng thích hết tất cả những dòng tinh hoa nóng bỏng nhất...
Điều khiến Lục Sát cảm thấy nhói đau nhất là, từ lúc hắn tiến sâu vào cơ thể mà điên cuồng chiếm lấy cô, sau đó nước mắt của cô vỡ òa trong cơn nức nở, dùng hết tất cả sức lực để phản kháng nhưng đều vô hiệu, cuối cùng đành buông xuôi thân thể không phản kháng nữa, nằm im như một xác chết mặc cho Lục Sát điên cuồng gặm nhấm cơ thể cô, đôi mắt vô hồn mà như không có tiêu cực ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, dòng lệ nóng bỏng bên hai khóe mắt vẫn chưa khô mà thật lặng lẽ chảy dài.
Chỉ có trời mới biết khi đối diện với sự bất lực đó của Hàn Khiết Tình trái tim Lục Sát đau đến không thở nổi, trong bộ dạng không bận tâm đến thứ gì khác nữa mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt của Hàn Khiết Tình hắn thật sự vô cùng đau lòng, hắn chỉ biết thật nhẹ nhàng mà hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát của cô, dùng cách nguyên thủy nhất để lấp đầy sự trống trãi của cô. Mặc dù không muốn Hàn Khiết Tình phải hận hắn nhưng hắn thật sự không thể kìm chế được khi va chạm với cô, hơn nữa cứ hễ nghĩ đến những cảnh tượng vui vẻ và sấp ảnh với nụ cười tươi rói của cô với Đông Phương Ngạn là lại kích động sự ghen tuông tàn nhẫn của hắn.
Trong lúc ân ái mãnh liệt nhất Lục Sát đã dùng toàn bộ lí trí của mình không làm tổn hại đến thân thể Hàn Khiết Tình, nhưng mà dù hắn đã giảm hết mức sự tàn nhẫn có thể không gây ra vết thương trên người cô nhưng cuối cùng... vết thương trong lòng cô lần nữa bị hắn đâm lên một nhát mà rỉ máu đau đớn.
Trên giường, cánh tay như gọng kìm của người đàn ông siết chặt cơ thể mềm mại rịn đầy mồ hôi nhưng không một chút sức lực nào của người phụ nữ vào lòng thật chặt từ phía sau, hai thân thể không mảnh vải che thân mà trực tiếp dính sát vào nhau, đã được tấm chăn màu xám nhạt che khuất đến hơn nửa thân.
Sự kích động của Lục Sát đã tiêu giảm không ít, lúc này khi nhìn thấy sự bất lực và ánh mắt vô hồn của Hàn Khiết Tình đã khiến hắn thật sự ân hận, hắn muốn cô một cách điên cuồng mà không hề suy nghĩ đến cảm nhận của cô, để rồi bây giờ cô như một cái xác không hồn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Trái tim Lục Sát như bị ai đó bóp chặt lấy đến mức thở thôi hắn cũng cảm thấy âm ỉ đau nhói, giá như cô có thể vùng vẫy, hoặc thậm tệ hơn nữa là đánh hắn mắng hắn, nếu thật sự tức giận hơn nữa mà dùng một cây dao găm đâm chết hắn hắn đều có thể cam tâm tình nguyện nhận lấy mà không hề oán trách dù chỉ nửa lời. Nhưng... biểu hiện hết sức bình thản và im lặng của cô lại là đòn chí mạng hành hạ Lục Sát một cách tàn bạo nhất.
“Tình Tình... anh xin lỗi.” Lục Sát cúi đầu đặt môi lên bờ vai trần trắng mịn nhưng lại có một dãy dấu hôn đỏ sẫm của Hàn Khiết Tình mà khẽ dịu dàng hôn lên làn da của cô, giọng nói trầm thấp thật ấm áp vang lên bên tai cô như một ngọn gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm nhận được sự êm ấm.
Nhưng khi bên tai nghe được thanh âm dịu dàng đó của Lục Sát, cả thân người Hàn Khiết Tình dâng lên từng trận run rẩy, cô vừa cảm nhận được sự căng thẳng vừa cảm thấy sự ân hận cùng day dứt của hắn trong giọng nói đó. Nhưng mà, ăn năn, hối hận còn có kịp không khi cả thể xác lẫn tâm hồn của cô đều bị người đàn ông mang tên Lục Sát này liên tục tổn thương?
Hàn Khiết Tình bất động hồi lâu mới nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, thanh âm trong trẻo khàn khàn nhưng lại hết sức hờ hững và lạnh nhạt: “Nói câu xin lỗi bây giờ còn có nghĩa sao? Lục Sát, anh biết không? Nếu có cơ hội, tôi thật mong mình chưa từng quen biết anh...”
Tan nát... đớn đau... trái tim rỉ máu là miêu tả cõi lòng của Lục Sát ngay lúc này, bàn tay của hắn siết chặt eo cô dùng lực lớn hơn một chút như muốn đem cô hòa nhập vào thân thể mình. Hắn cảm thấy chua chát bởi giọng nói đầy vẻ mệt mỏi và bất lực của cô, hắn hít thở khó khăn một hơi rồi vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng lên tiếng: “Anh xin lỗi, anh không thể kìm chế được. Tình Tình, anh không muốn làm tổn thương đến em, anh chỉ muốn... có một đứa con thuộc về riêng chúng ta.”
Giọng nói trầm thấp tựa như gió mùa thu thổi qua của hắn làm toàn thân Hàn Khiết Tình cứng ngắt, đến đôi mắt trầm lặng không chút gợn sóng của cô khi giây phút Lục Sát vừa dứt lời liền như bão giông mà nổi đùng đùng cơn sóng dữ. Cô biết hắn nói như vậy là có ý gì, bởi vì hắn vẫn nghĩ Khiết Khiết là con gái của cô với một người đàn ông khác hoặc là Đông Phương Ngạn. Cho nên...
Hàn Khiết Tình ngậm ngùi chua xót mà cúi đầu nhìn xuống thân mình, giữa hai đùi trắng ngọn thon dài của cô là những chất dịch đục ngầu trong suốt, trong lúc nãy hắn đã phóng thích hết tất cả vào cơ thể cô không hề lưu lại thứ gì.
“Con chúng ta?” Ánh mắt Hàn Khiết Tình toát lên một tầng bi thương khi nghĩ về kí ức cũ đã giữ sâu trong lòng, cô cười lạnh một tiếng: “Có phải anh quên rồi không? Có cần tôi nhắc lại một lần cho anh nhớ không? Lục Sát... con chúng ta... đã bị anh giết chết rồi. Anh còn muốn thêm con chúng ta sao? Để nó không có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa với sự tàn nhẫn của anh?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lại mang theo sự tàn nhẫn lạnh lùng của cô vang lên bên tai Lục Sát thật chậm rãi, trực tuyến đẩy hắn xuống vách núi sâu không thấy điểm dừng, để hắn mãi mãi rơi xuống lơ lửng giữa không trung tăm tối không cách nào có thể thoát ra.
Sống lưng Lục Sát cứng đờ, bàn tay đang đặt ở eo cô cũng run rẩy từng cơn, hơi thở của hắn dường như ngừng lại trong giây lát, thật lâu sau hắn mới tìm lại giọng nói của mình: “Tình Tình, anh biết dù anh có bù đắp thế nào cũng không đổi lấy được sự tha thứ của em. Nhưng, bốn năm trước anh thật sự không cố ý khiến con chúng ta chết... nhưng bốn năm sau, nếu như em lần nữa mang thai con của anh, anh tuyệt đối dùng tất cả sức lực của mình để bảo vệ nó. Mọi chuyện bốn năm trước hãy xem như là quá khứ, được không em?” Lục Sát càng ôm cơ thể của Hàn Khiết Tình vào lòng thật chặt không muốn buông ra dù chỉ một giây.
Hàn Khiết Tình hít một hơi khí lạnh để đè nén cảm xúc trong lòng, hai tay cô siết chặt đến mức để móng tay găm sâu vào da thịt bật ra giọt máu đỏ tươi Cô cắn chặt răng mà lạnh lùng cười: “Quá khứ? Anh bảo tôi xem mọi chuyện chỉ là quá khứ như thế nào? Sinh mệnh của ba tôi và đứa con của chúng ta vì anh mà mất đi cuối cùng anh lại bảo tôi hãy xem nó là quá khứ. Bây giờ anh lại muốn tôi có con với anh, Lục Sát, anh thật sự quá tàn nhẫn!”
Thanh âm trong trẻo lại hết sức lạnh lùng của cô càng ngày càng như những cây giáo nhọn hoắt đâm sâu vào trái tim Lục Sát, Hàn Khiết Tình cố gượng lại sự nghẹn ngào trinh lòng mình mà lạnh lùng tiếp tục: “Lục Sát, anh biết không, tôi thật sự rất hận anh... Hận những gì anh đem đến cho tôi, hận cả những thứ anh phun vào cơ thể tôi... hận tất cả mọi thứ về anh...Tôi không muốn sinh con cho anh, không muốn nhìn thấy anh. Lục Sát, tôi hận anh!”
Vừa dứt lời Hàn Khiết Tình liền hung hăng kéo bàn tay của Lục Sát đang đặt ở eo cô lên rồi đưa lên môi mà không hề kiêng dè cắn một cái thật mạnh, Hàn Khiết Tình dùng hết sức mạnh để cắn khiến răng cô găm sâu vào da thịt của người đàn ông. Cô còn tưởng Lục Sát sẽ la oai oái lên rồi vùng vẫy, nhưng mà trái ngược với suy đoán của cô, cô chỉ cảm nhận được tiếng rên khẽ của người đàn ông sau lưng nhưng hắn không hề có bất cứ hành động gì khác mà chỉ nằm im mặc cho cô cắn, mặc cho cô tùy ý phát tiết hết cơn thịnh nộ của mình lên bàn tay của hắn.
Mùi vì máu tanh len lỏi vào trong miệng mới ổn định lại thần trí, Hàn Khiết Tình buông tay Lục Sát ra rồi nhân lưu hắn bụm lại máu trên mu bàn tay liền đẩy hắn sau đó xuống giường, không hề lấy vải che thân mà cứ thế chạy thẳng một mạch vào phòng tắm rồi khóa chặt cửa lại. Đứng dưới vòi sen Hàn Khiết Tình mở nước thật mạnh, cô nhắm mắt ngẩng đầu cảm nhận dòng nước lạnh lẽo đang liên tục dội xuống người mình, để mặc cho dòng nước lạnh như băng đó trút xuống cơ thể trần truồng của cô, lướt qua những dấu vết ân ái lúc nãy còn để lại.
Hàn Khiết Tình cúi đầu nhìn những dấu hôn trên người mình và **** **** giữa hai đùi, cô ngậm ngùi cắn chặt răng dùng tay chà xát mạnh trên làn da của mình như muốn dùng cách này để xóa đi dấu vết mà Lục Sát để lại. Nhưng chà xát đến mức da cô đỏ ửng cả lên vậy mà vẫn không thể xóa đi những dấu vết đó...
Hàn Khiết Tình mệt mỏi cả người không còn chút sức lực tiếp tục nữa, dấu vết quá rõ ràng cũng quá ấn tượng, đập vào mắt để cô nhớ lại đoạn kí ức cùng hắn ân ái kịch liệt trên sofa lúc nãy, nhắc cô lần nữa có lỗi với bản thân mình. Cô buông thõng hai tay mà đứng im một chỗ, để mặc cho dòng nước lạnh ngắt trút xuống người, nước mắt của cô rơi xuống từng dòng từng dòng theo đó hòa trộn với làn nước tắm lạnh lẽo, lạnh như cắt da cắt thịt và đau như cõi lòng cô ngay lúc này...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]