Từ phía đằng xa, mặt trời từ từ nhô lên đỉnh đồi, xua tan đi sương giá. Cảnh vật được kéo khỏi đêm đen, chậm rãi bước vào vùng sáng. Nhưng màn sương lúc này hãy còn dày, giăng mắc lên mọi thứ, tựa như cả thế giới đang đẫm mình trong thế giới cổ tích hư ảo.
Đôi mắt vô hồn của Hàn Khiết Tình mông lung nhìn ra màn đêm vẫn còn phủ lên lớp sương hư ảo bên ngoài, gió lạnh sáng sớm thổi qua da thịt vẫn khiến cô run rẩy hai vai.
Chợt, từ đằng sau Hàn Khiết Tình được khoác lên một chiếc áo dày giúp cô xua đi cái lạnh, trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì một vòng tay ấm áp vòng lấy cơ thể của cô vào lòng, ép chặt về phía sau dính vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, hơi thở nóng bỏng khẽ phả bên cổ cô vừa quyến luyến vừa dịu dàng.
Hàn Khiết Tình mỉm cười, cô đặt tay mình lên bàn tay to lớn của hắn, mắt vẫn nhìn ra bầu trời nhưng vẫn cất giọng hỏi: “Khiết Khiết ngủ rồi à?”
“Ừ, anh đọc cho con bé nghe thêm vài câu chuyện nữa mới chịu đi ngủ.” Lục Sát hít hít mùi hương thơm ngát của cô, sống mũi cao cao vùi vào cần cổ trắng nõn, đôi môi tham lam lả lướt.
Hàn Khiết Tình có chút dở khóc dở cười, từ ngày Khiết Khiết nhận Lục Sát làm ba con bé suốt ngày đều quấn lấy hắn không rời. Cứ hễ một chút là lại: “Ba đẹp trai!”, “Ba đẹp trai bế con đi?”, “Ba đẹp trai Khiết Khiết muốn được ăn tôm hùm đất, còn muốn ăn bánh phô mai.”
...
Trong phòng bệnh liên tục vang lên tiếng nói tươi rói của con bé không ngừng, dường như từ khi nhận lại Lục Sát hắn đã ảnh hưởng sâu sắc đến con bé. Cứ hễ không thấy hắn đâu là Khiết Khiết lại ủ rũ sầu bi tìm cô hỏi hắn, đến khi hắn xuất hiện lại thì liền tươi tắn hẳn lên, như một đóa hoa tàn rồi lại nỡ.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi ở bệnh viện mà Khiết Khiết chỉ luôn miệng nói về ba đẹp trai của mình, con bé lại gọi điện thoại cho bạn bè để khoe với tâm trạng cực kỳ hào hứng. Chẳng hạn như sau khi xuất viện vào hôm nay, cả một đêm mà con bé không chịu đi ngủ muốn chơi với Lục Sát, vì con bé vừa trải qua tai nạn cú sốc vẫn còn đó nên cần được vui vẻ, vì thế hắn và cô không thể không chấp nhận được. Vậy là cả hai người đều cùng vui đùa cả đêm, đến gần sáng Lục Sát phải dùng cách đọc rất nhiều câu chuyện cổ tích cho Khiết Khiết nghe con bé mới chịu đi ngủ. Mặc dù có chút tơi tả với con bé nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng hai ba con vui vẻ và hạnh phúc bên nhau, Hàn Khiết Tình lại cảm thấy ấm lòng.
Nghĩ đến thời gian gần đây của hai người họ, Hàn Khiết Tình lén nhịn cười mà ho ho vài cái rồi giả vờ hắng giọng: “Từ lúc con bé biết anh là ba nó thì đều quấn lấy anh một phút cũng không rời, hoàn toàn xem người mẹ là em như người vô hình vậy.”
Từ phía sau cô vang lên một giọng cười khẽ, sau đó là làn môi nóng bỏng dán lên vành tai nhạy cảm của cô mà cắn nhẹ: “Anh quấn lấy em là được rồi, cần gì phải so đo với con bé?”
“Lưu manh.” Hàn Khiết Tình bật cười thành tiếng rồi thản nhiên đánh vào bàn tay rộng lớn đang ôm eo cô của hắn.
“Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi.” Giọng cười của Lục Sát vang lên đầy ám muội, sau đó còn chưa đợi Hàn Khiết Tình phản ứng hắn đã xoay người cô lại ép cô tựa vào lan can phía sau, tay ôm lấy gáy cô trực tiếp phủ môi mỏng xuống.
Hàn Khiết Tình bất ngờ vì nụ hôn của hắn nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại kịp thời, mỉm cười hài lòng mà choàng hai cánh tay trắng nõn lên cổ Lục Sát, ngửa đầu dâng hiến đôi môi hồng hào.
Nhờ cô phối hợp mà đầu lưỡi Lục Sát dễ dàng tiến vào bên trong khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi thơm tho của cô, càn rỡ quét sạch đi hương vị ngọt ngào bên trong khoang miệng. Hắn khẽ cạy hàm răng cô ra, môi cùng môi va chạm mãnh liệt, đầu lưỡi quấn quýt điên cuồng, trao nhau hơi thở nóng bỏng của đối phương, tiếng quần áo ma sát vào nhau khiến không khí dần trở nên cháy bỏng.
Bàn tay to lớn của Lục Sát chẳng biết lúc nào đã từ eo cô càn rỡ mà luồn vào áo ngủ, dễ dàng bắt lấy bầu ngực mềm mại no đủ mà xoa nắn. Đột ngột cảm nhận được sự đụng chạm từ làn da chai sạn của hắn, Hàn Khiết Tình khẽ run vai lên, cả người nóng ran mà đẩy đẩy hắn: “Anh muốn làm gì thế?”
“Anh muốn em.” Đôi môi mỏng của Lục Sát trượt xuống cần cổ trắng nõn của cô mà hôn sâu, để lại chuỗi dấu hồng đỏ rực.
Hàn Khiết Tình bất lực nhìn gương mặt người đàn ông vùi vào cổ mình, cô ngửa đâu nhìn bầu trời bên ngoài dần tờ mờ sáng lên, thở dài một hơi: “Gần sáng rồi đấy.”
Lục Sát không đáp lời mà bế bổng cơ thể của cô lên sải bước đi vào trong, sau khi đặt cô lên chiếc giường mềm mại mới cực kỳ nóng bỏng nhìn cô: “Không sao, chỉ cần làm không đến buổi sáng ngày mai là được.”
Trong lúc Hàn Khiết Tình còn chưa kịp phản ứng lại thì thân hình cao lớn của hắn đã áp xuống người cô, đôi môi cũng vùi vào xương quai xanh xinh đẹp của cô mà gặm nhấm, bàn tay to rộng thuần thục cởi cúc áo ngủ của cô ra rồi đến áo ngực, quần ngủ, cuối cùng là vật cản trở cuối cùng trên người cô. Thân thể mềm mại trần truồng dưới thân khiến Lục Sát điên cuồng, mắt thấy Hàn Khiết Tình không phản kháng nữa hắn mới thẳng người dậy, quỳ giữa hai đùi cô rồi rất nhanh cởi áo ra, sau đó là đến quần dài. Lồng ngực màu lúa mạch cường tráng của người đàn ông đập vào mắt Hàn Khiết Tình, cô dần rơi vào mơ hồ nhìn Lục Sát cởi quần ra rồi thẳng tay vứt xuống sàn nhà, cả người hắn chỉ còn độc một chiếc quần lót, bên trong là vật đàn ông nằm ngang đã căng phồng lên chờ được phóng thích...
Sắc mặt Hàn Khiết Tình nóng bừng, cô cụp mắt cố không nhìn hình ảnh đó mà né tránh, một số hình ảnh hiện về trong đại não khiến cô có chút rùng mình. Hàn Khiết Tình còn nhớ rõ cái đêm kia, cô đã tận tình “chăm sóc” vật đó như thế nào, bây giờ nhìn thấy nó đã sừng sững to lớn trước mắt như vậy cô đột nhiên cảm nhận ớn lạnh toàn thân...
Lục Sát từ đầu đến cuối đều quan sát biểu hiện của cô, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp giờ đây đỏ như quả gấc khiến hắn hài lòng mà nhếch môi thỏa mãn.
Hắn đột nhiên cúi người xuống cầm lấy tay Hàn Khiết Tình trực tiếp đặt lên quần lót của mình, dẫn dắt bàn tay cô cởi quần ra, giải phóng cho vật đã căng cứng ở bên trong...
“Sao vậy? Em đang nhớ đến những hình ảnh cực kỳ đặc sắc gì à?”
Hàn Khiết Tình nóng bừng cả người trừng mắt lườm hắn, nhưng cô vẫn không đáp lời mà nuốt nước bọt ừng ực nhìn tay mình bị tay hắn dẫn dắt cởi quần lót của hắn ra. Chẳng mấy chốc, thứ vật đàn ông thô to kia đã bật ra khỏi mà thẳng đứng dựng lên trên, cảnh tượng đó khiến Hàn Khiết Tình vô thức run rẩy.
Lục Sát hài lòng với biểu hiện của cô, hắn cúi người xuống chậm rãi đưa mặt tới sát hoa nguyệt xinh đẹp của Hàn Khiết Tình, hôn lên cánh hoa mềm mại...
“Ưm...” Sự kích thích và khoái cảm dâng cao làm cho đầu óc Hàn Khiết Tình trở nên mụ mị, cô níu chặt lấy ga giường mà ngửa đầu không dám cúi xuống nhìn cảnh tượng xấu hổ ở bên dưới.
Đầu lưỡi ướt át của Lục Sát hôn dần lên phía trên, một lát khi cơ thể trắng nõn của cô dần in lên dấu vết của hắn hắn mới hài lòng mà buông tha cho da thịt. của Hàn Khiết Tình. Lục Sát quỳ giữa hai đùi cô mà tách chân cô ra, cầm lấy vật đàn ông căng cứng của mình, đưa tới hoa nguyệt xinh đẹp của cô...
Lục Sát chống hai tay bên người Hàn Khiết Tình, để vật kiêu ngạo của mình chạm vào hoa nguyệt cọ xát mạnh mẽ khiến nó dần trở nên nở rộng để dễ dàng đón nhận sức lực to lớn của hắn, sau đó trong chốc lát cuối cùng hắn đẩy người về phía trước đưa vật đàn ông của mình một đường đi sâu vào trong thân thể cô...
Hàn Khiết Tình đau đớn bám lấy ga giường, nương theo động tác mãnh liệt của người đàn ông mà khẽ đun đưa uyển chuyển thân mình.
Lục Sát vùi vào trong cơ thể cô quyến luyến không muốn ra, thắt lưng hắn mạnh mẽ xông về trước điên cuồng luật động thật nhanh, đôi môi ngậm lấy cánh môi hồng hào của Hàn Khiết Tình để cô bật ra tiếng rên rỉ kiều mị mê hồn, bàn tay to lớn chai sạn lả lướt khắp từng tấc da thịt, sau cùng là phủ lên nơi mềm mại. Đầu ngón tay mát lạnh của hắn khẽ trêu đùa nụ hoa nhỏ trước hai đồi núi tuyết của cô, chốc chốc lại cúi đầu xuống mà ngậm lấy tha hồ cắn mút.
“A... dừng lại... nhanh quá... Lục Sát em... không chịu được...” Hàn Khiết Tình không ngừng rên lên, giọng nói cô trong cơn loạn ý tình mê mà vừa tha thiết vừa dụ dỗ như câu dẫn hồn Lục Sát khiến hắn lạc lối.
Vào giây phút cao trào như thế này hắn làm sao có thể dừng lại được chứ? Hắn thầm hít sâu một hơi mà mạnh mẽ đâm mạnh hơn vào bên trong, ra vào mãnh liệt điên cuồng, bắn tất cả những dòng tinh hoa nóng bỏng nhất vào trong cú nhấp người đó...
Mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vật khỏi giấc ngủ say. Cây lá rì rào thức dậy chào bình minh. Những giọt sương long lanh phản chiếu ánh mặt trời, như hạt ngọc sáng lấp lánh. Từng tia nắng vàng lóe chiếu qua rèm cửa trong phòng ngủ, rọi lên hình ảnh hai cơ thể vẫn còn dính chặt lấy nhau ở trên giường.
Hàn Khiết Tình cả người mềm nhũn nằm sấp trên người Lục Sát, toàn thân đều rã rời như muốn tan ra, đến mí mắt còn lười chẳng muốn mở. Nhưng mà bàn tay to lớn kia lại vẫn còn bắt lấy ngực cô xoa nắn khiến cô không thể không gắng gượng đánh vào vai hắn, cau mày phản bác: “Anh lại muốn làm gì nữa đây? Quen anh lâu như vậy mà em không hề biết tinh lực của anh lại dồi dào như vậy đấy.”
“Cảm ơn vì lời khen của em.” Lục Sát thỏa mãn nhướng mày, bàn tay tăng thêm lực nắn bóp bầu ngực mịn màng và nụ hoa nhỏ nhắn.
Hàn Khiết Tình buộc phải ngẩng đầu từ ngực hắn lên, cau mày hép hờ đôi mắt đậm vẻ mệt mỏi, lên tiếng cáo tội: “Khen cái đầu anh đấy, làm lâu đến như vậy khiến em không còn chút sức lực nào.”
Lục Sát điềm nhiên như không mà bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, thẳng thừng đáp: “Anh chỉ làm duy nhất có một lần không hơn không kém.”
“Một lần của anh là kéo dài ba tiếng đồng hồ?” Chất giọng khàn khàn như có sỏi cát lăn qua từ trong cổ họng Hàn Khiết Tình bật lên, cô ngẩng mắt đầy vẻ bất mãn nhìn chằm chằm gương mặt hết sức vô tội của người đàn ông trước mắt mình.
Lúc này đây Lục Sát lại trưng ra vẻ mặt hối lỗi, hắn cẩn thận ôm cô thật chặt để cô áp sát lên người hắn không kẽ hở, gật gật đầu: “Được được, là anh sai. Nhưng mà em cũng nói còn gì, khoảng thời gian suốt gần một tháng nay anh đều bị Khiết Khiết quấn lấy không buông, điều đó khiến anh không có cơ hội để cùng em vận động thân thể. Vậy nên thà làm lần này thì để nó kéo dài hơn một chút, bù lại thời gian mà chúng ta đã nghỉ ngơi. Vẹn cả đôi đường không phải sao?”
Mi tâm Hàn Khiết Tình giật giật một cái, cô rướn người cắn vào môi hắn, cau mày khàn giọng đáp trả: “Anh bù đắp kiểu gì mà để em không còn chút sức lực nào vậy hả?”
“Vận động buổi sáng tốt cho sức khỏe, nhân tiện rèn luyện thân thể một chút.” Lục Sát cười hì hì rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Hàn Khiết Tình á khẩu không nói thêm gì nữa, cô trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, yên tâm nhắm mắt lại.
Không biết người đàn ông suy nghĩ điều gì mà từ lúc cô im lặng Lục Sát cũng đã im lặng theo, dường như hắn đang suy tư đến điều gì đó cực kỳ quan trọng khiến hắn phải đắn đo như vậy.
Một lúc sau trên đỉnh đầu vẫn không có động tĩnh gì, Hàn Khiết Tình vừa mở mắt định ngẩng lên nhìn hắn thì Lục Sát chợt cất giọng trước cô: “Tình Tình.”
Hàn Khiết Tình thuận miệng cất tiếng trả lời: “Ừ?”
Lục Sát do dự hồi lâu mới chậm rãi cất giọng nói: “Cùng anh trở về Thượng Hải có được không em?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]