Từ phía đằng xa, mặt trời từ từ nhô lên đỉnh đồi, xua tan đi sương giá. Cảnh vật được kéo khỏi đêm đen, chậm rãi bước vào vùng sáng. Nhưng màn sương lúc này hãy còn dày, giăng mắc lên mọi thứ, tựa như cả thế giới đang đẫm mình trong thế giới cổ tích hư ảo.
Đôi mắt vô hồn của Hàn Khiết Tình mông lung nhìn ra màn đêm vẫn còn phủ lên lớp sương hư ảo bên ngoài, gió lạnh sáng sớm thổi qua da thịt vẫn khiến cô run rẩy hai vai.
Chợt, từ đằng sau Hàn Khiết Tình được khoác lên một chiếc áo dày giúp cô xua đi cái lạnh, trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì một vòng tay ấm áp vòng lấy cơ thể của cô vào lòng, ép chặt về phía sau dính vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, hơi thở nóng bỏng khẽ phả bên cổ cô vừa quyến luyến vừa dịu dàng.
Hàn Khiết Tình mỉm cười, cô đặt tay mình lên bàn tay to lớn của hắn, mắt vẫn nhìn ra bầu trời nhưng vẫn cất giọng hỏi: “Khiết Khiết ngủ rồi à?”
“Ừ, anh đọc cho con bé nghe thêm vài câu chuyện nữa mới chịu đi ngủ.” Lục Sát hít hít mùi hương thơm ngát của cô, sống mũi cao cao vùi vào cần cổ trắng nõn, đôi môi tham lam lả lướt.
Hàn Khiết Tình có chút dở khóc dở cười, từ ngày Khiết Khiết nhận Lục Sát làm ba con bé suốt ngày đều quấn lấy hắn không rời. Cứ hễ một chút là lại: “Ba đẹp trai!”, “Ba đẹp trai bế con đi?”, “Ba đẹp trai Khiết Khiết muốn được ăn tôm hùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054602/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.