Toàn thân Hàn Khiết Tình lạnh ngắt như có một gáo nước lạnh dội thẳng từ trên đầu cô xuống, bên tai ong ong không còn bất cứ âm thanh nào khác, ngoại trừ câu nói “Lão đại đã bị tai nạn, hiện tại sống chết vẫn không rõ”.
Tầm nhìn trước mắt khiến cô mờ mịt, Hàn Khiết Tình cảm nhận được đầu óc mình chao đảo, dây thần kinh cũng co giật dữ dội. Khung cảnh trong lành sáng sủa của Thượng Hải lúc này đây sao bỗng dưng lại trở thành một mảng tối đen thế này, cô không còn biết rõ mình đang định làm gì nữa, tựa như một người vừa bị đẩy xuống từ vực sâu vạn trượng...
Cô đang nằm mơ đúng không? Tại sao, tại sao Lục Sát...
Không... không thể nào...
Cổ họng Hàn Khiết Tình nghẹn ứ lại, đến một chữ cô cũng chẳng thê thốt ra, còn đầu dây bên kia vẫn văng vẳng giọng nói gấp gáp và sợ hãi của Duật Ấn, như một nhát búa bổ thẳng lên đầu cô: “Hàn tiểu thư, lão đại bị tai nạn ở đường X, cô hãy mau chóng đến đó đi. Tôi đã gọi xe cứu thương, bọn họ đang trên đường đến đó. Cô hãy nhanh lên, nếu không... tôi sợ sẽ không kịp...”
Duật Ấn chưa dứt lời Hàn Khiết Tình đã định thần hồn trở lại, không nói bất cứ tiếng nào mà cúp máy ngay tức khắc, bởi vì cô không thể nghe thêm bất cứ một chữ nào nữa. Vội vàng leo lên xe sau đó đạp mạnh chân ga lao như bay trên đường quốc lộ.
Hai tay Hàn Khiết Tình dù đang giữ chặt vô lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054593/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.