*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huyền Mẫn sửng sốt, nói: “Ngươi chưa từng gặp qua?”
Tiết Nhàn nghe hắn nói vậy, cũng có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây là loại chữ thường gặp sao? Ta thực sự chưa từng thấy bao giờ, có lẽ là do vài người nào đó tự sáng tạo ra, nói thế nào nhỉ, nó quá…… cổ xưa đơn giản.”
Huyền Mẫn nghe vậy thì sắc mặt hơi chùng xuống, dường như đang hồi tưởng lại gì đó, sau một lát, hắn ngẩng đầu nhìn những tự phù kia, nói: “Ta có thể xem hiểu những chữ này, như thể thưở niên thiếu từng học một lần vậy, nhưng lại không nhớ là được ai dạy mấy thứ này.”
Có người dạy?
Tiết Nhàn nhớ tới cảnh tượng từng nhìn thấy trong ký ức của Huyền Mẫn, lúc ấy góc nhìn của Huyền Mẫn có hơi thấp, ký ức lại quá mức mơ hồ, chỉ nhìn thấy vạt áo trắng gần chấm đất của đối phương, khi ấy Huyền Mẫn có mở miệng nói một câu gì đó, chỉ có hai ba chữ vô cùng đơn giản, như là xưng hô nào đó.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là…… Sư phụ?
Giây phút đó, Tiết Nhàn thậm chí cảm giác có chút kỳ lạ. Bởi vì tính tình hay thói quen mà ngày thường Huyền Mẫn biểu hiện ra, đều không giống như là sẽ có quá nhiều liên hệ hay qua lại với người khác, một thân một mình ở trong tiểu trúc lâu ngập tràn sương mù, ngược lại mới phù hợp với biểu hiện xưa nay của hắn hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471295/quyen-5-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.